Đường Cảnh Lâm cho rằng Đỗ Nhất Luân cũng là  như , ông    tiếc tiền, chỉ là thật sự   mừng hụt nữa, còn đau hơn cắm d.a.o  tim.
“Con bảo  đó đợi chút, cha xuống ngay.”
Đường Cảnh Lâm vẫn quyết định gặp mặt thử, lỡ như thật sự  tin của con gái thì ?
Thà  đ.â.m vô  nhát dao, cũng  thể bỏ lỡ tin của con gái.
Đường Trường Xuyên xuống lầu, Đỗ Nhất Luân  trong phòng khách, sống lưng thẳng tắp, hai tay đặt lên đùi,   gò bó.
Hôm qua   mới tới Hương Giang, may mà  Mã Tam do Thẩm Kiêu giới thiệu, tuy  thu  ít tiền của  , nhưng  đường đều may mắn thoát hiểm, bình an tới Hương Giang, giữa đường còn gặp  cảnh sát đường thủy, Đỗ Nhất Luân tận mắt  thấy  mấy  vượt biển  cảnh sát biển bắt về.
Anh  còn  thấy một chiếc thuyền khác, để tránh truy bắt của cảnh sát biển, ném   thuyền xuống biển, một  thoát .
Cho tới khi tới bờ Hương Giang, Đỗ Nhất Luân vẫn còn hãi hùng, cũng càng cảm thấy may mắn vì gặp  quý nhân, nếu    chừng    c.h.ế.t ở  biển .
Hôm qua    tìm   bác ở Hương Giang, cũng  bác  từng cắt tiền gửi,   đoán tiền  tới tay  lẽ là   khác hớt mất, mục đích chính là để bức c.h.ế.t  .
Vân Mộng Hạ Vũ
Đỗ Nhất Luân thu xếp  thỏa ở nhà bác cả, ngủ một giấc an  nhất trong mấy năm qua, trời  sáng   liền vội vã chạy tới nhà họ Đường.
Cô Đường  ơn nặng như núi với  ,    đích  mang lời nhắn tới chỗ vợ chồng Đường Cảnh Lâm,  thể  sai sót.
Đường Trường Xuyên và Đỗ Nhất Luân tán gẫu vài câu, bầu  khí   ngượng ngập, may mà Đường Cảnh Lâm  xuống lầu, phía  ông  là Mục Anh Liên, mặc sườn xám màu lục đậm, trang điểm nhẹ, vô cùng xinh .
Đỗ Nhất Luân ngẩng đầu, lập tức  thấy Mục Anh Liên,  khỏi thốt lên: “Hai  con bà thật giống .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70-xuyen-thanh-tieu-phao-hoi-nguoc-tra-lam-giau/chuong-510.html.]
Thực  Đường Niệm Niệm và Mục Anh Liên   cực kỳ giống, cô giống bà nội hơn, nhưng  con ruột chung quy cũng  vài phần giống, nhưng khí chất Mục Anh Liên dịu dàng đằm thắm, Đường Niệm Niệm  lạnh lùng cao ngạo,  lướt qua cảm thấy  giống,  khi  kỹ,   quá giống.
Đường Cảnh Lâm còn đang  cầu thang,   suýt chút ngã lầu, Mục Anh Liên cũng   vững, vội hỏi: “Cậu từng gặp con gái ?”
“,  tới là để chuyển lời nhắn giúp cô Đường Niệm Niệm.”
Đỗ Nhất Luân gật đầu,   ngay cả Đường Trường Xuyên cũng  bình tĩnh .
Mười bảy năm ,   năm tuổi,  hiểu chuyện ,   còn từng bế em gái.
“Anh Đỗ,  thật sự từng gặp em gái ? Bây giờ nó như thế nào?” Đường Trường Xuyên sốt ruột, nắm lấy tay của Đỗ Nhất Luân, giọng  cũng cao hơn bình thường  ít.
“Tìm  em gái ? Ở ?”
Đường Trường Phong  ở lầu hai, vui đến mứt trượt từ  cầu thang xuống,   là  hai của Đường Niệm Niệm, 20 tuổi, còn đang học đại học.
Khác với sự  trọng của  cả, tính cách   hoạt bát tinh nghịch, thích ca hát, còn lập nhóm nhạc ở trường, giấc mơ chính là trở thành ngôi  lớn, nhưng   cũng  dám  , sợ  Đường Cảnh Lâm đánh.
Cả nhà đều bao vây Đỗ Nhất Luân, ánh mắt nóng rực   .
Đỗ Nhất Luân căng thẳng nuốt nước bọt, : “ tới hôm qua, Đường Niệm Niệm là ân nhân cứu mạng của , cô   mua nhà của , còn giới thiệu  đáng tin giúp  vượt biển, cũng nhờ cô Đường và  yêu của cô ,  Thẩm,  mới  thể bình an tới nơi.”
“Niệm Niệm   yêu ? Nó mới mười bảy tuổi.”
Giọng  Mục Anh Liên the thé, con gái bà  mới mười bảy tuổi,   thể yêu đương chứ?
Mười bảy tuổi nên  học!