“Chào em!”
Đường Niệm Niệm chìa tay , nắm bàn tay gầy trơ xương của Giải Lỵ, xương cực kỳ cộm , mạch đập  yếu, dựa theo kinh nghiệm tích lũy ở mạt thế của cô, sức sống của cô gái  đang dần mất , cùng lắm chỉ  thể gắng gượng một năm, thậm chí ngắn hơn.
“Lần đầu gặp mặt, chị mang tới ít kẹo, cho em ăn!”
Đường Niệm Niệm lấy  một cái hộp nhỏ từ trong túi áo, bên trong là thuốc viên cô đích  , tổng cộng ba viên.
Vừa mở hộp , mùi thuốc tỏa , vợ chồng chủ nhiệm Giải đều ngửi thấy,  khỏi phấn chấn.
“Cảm ơn chị Đường, mùi thơm  dễ chịu quá, em  ăn một viên.”
Mùi thơm chui  trong cơ thể Giải Lỵ, cô  cảm nhận rõ   thoải mái, hơn nữa cô   khát vọng mãnh liệt với ba viên ‘kẹo’ , vội vã  ăn chúng.
Giải Lý đưa tay , cầm một viên thuốc lên,  cho  miệng.
Vợ chủ nhiệm Giải lo lắng,  ngăn cản con gái, chủ nhiệm Giải kéo bà  , khẽ lắc đầu.
Mùi thơm  , cơn đau đầu nhiều ngày của ông   biến mất, rõ ràng viên thuốc    loại bình thường, chủ nhiệm Giải càng tin tưởng Đường Niệm Niệm, quyết định cược một ván.
Giải Lỵ  đang nhai viên thuốc, mùi vị  ngon, dù  thì cô    lâu  ăn  đồ ăn bình thường, mỗi ngày đều là các chất lỏng khác , cùng lắm bỏ chút muối điều vị, ăn đến mức cô     chết.
“Ngon thật.”
Giải Lỵ ăn xong viên thuốc, còn  ăn tiếp nữa, Đường Niệm Niệm ngăn : “Một ngày chỉ  thể ăn một viên, ngày mai ăn tiếp!”
“Vâng!”
Vân Mộng Hạ Vũ
Giải Lỵ ngoan ngoãn thu tay về, mắt vẫn  viên thuốc, cực kỳ đáng yêu.
Đường Niệm Niệm đắp chăn cho cô bé, nhẹ nhàng xoa đầu Giải Lỵ, thực  đang mát xa mấy huyệt vị hỗ trợ giấc ngủ, chẳng mấy chốc, Giải Kỵ liền ngáp lên, nước mắt long lanh,  khi  xuống liền ngủ say.
Vợ chủ nhiệm Giải kinh ngạc, mắt ngấn lệ, con gái   lâu  ngủ đàng hoàng , cũng  chìm  giấc ngủ nhanh như , lẽ nào cô gái xinh   thật sự  thể trị khỏi cho con gái?
“Ra ngoài thôi!”
Đường Niệm Niệm  hiệu  ngoài  chuyện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70-xuyen-thanh-tieu-phao-hoi-nguoc-tra-lam-giau/chuong-515.html.]
Ba  rón rén  khỏi phòng, vợ chồng chủ nhiệm Giải đều  kích động, ánh mắt  Đường Niệm Niệm vô cùng nóng rực.
“Hai viên thuốc còn , mỗi ngày một viên.”
Đường Niệm Niệm đưa  thuốc còn  cho chủ nhiệm Giải,  rời .
“Tiểu Đường, chú sẽ tranh lấy suất tham gia hội quảng giao giúp cháu.” Chủ nhiệm Giải hạ quyết tâm.
Đường Niệm Niệm nhíu mày, xem  cô  mới trổ tài,  chinh phục  chủ nhiệm Giải  .
Quả nhiên, thể hiện đúng nơi là điều  cần thiết.
“Làm phiền chủ nhiệm Giải !”
Đường Niệm Niệm  khách sáo, cô và chủ nhiệm Giải là trao đổi ngang giá,  dính dáng tới nhân tình.
Hai ngày  đó, Đường Niệm Niệm đều ở nhà nghỉ,    hết, Thẩm Kiêu chấp hành nhiệm vụ vẫn  về, cô gọi điện thoại cho Minh Chấn Hưng, là tạm thời xảy  chút chuyện,  chậm trễ một hai ngày về Thượng Hải.
Cô tính thời gian,  uống hết ba viên thuốc .
Quả nhiên, mới ngày thứ ba, chủ nhiệm Giải gọi điện thoại tới, ngữ khí sốt ruột: “Tiểu Đường, cháu còn thuốc ?”
Ba hôm nay, tinh thần của con gái  lên thấy rõ, ngủ cũng ngon hơn  ít, con gái còn xuống giường  vài vòng, thậm chí còn lén mở cửa sổ  hóng gió, nhưng  xảy  chuyện gì.
Ba viên thuốc đó giống như linh đan diệu dược, khiến cả nhà chủ nhiệm Giải  thấy hi vọng ở ngõ cụt.
“Còn bảy viên, cháu mang tới cho chú.”
Đường Niệm Niệm chỉ điều chế mười viên, đợi  khi Giải Lỵ hồi phục hơn chút nữa,  điều chế mới, lượng linh tuyền  giảm .
“Chú tới lấy!”
Chủ nhiệm Giải nào dám phiền cô, đích  đạp xe tới.
“Đây là  lượng bảy ngày,  khi uống xong  điều chỉnh phương pháp điều chế.”
Đường Niệm Niệm đưa bảy viên cho ông ,  nhắc gì tới chuyện hội quảng giao, chủ nhiệm Giải chắc chắn sẽ dốc hết sức giải quyết.