Thẩm Kiêu khống chế Thẩm Bằng chỉ trong một chiêu, đẩy ngã   xuống đất, mãi hồi lâu  vẫn  thể  dậy .
Thẩm Bằng   hổ  tức giận, ánh mắt còn hung ác hơn cả ăn thịt , nhưng    bật   : “Thẩm Kiêu,  tới để truyền lời  bố, bố  trúng Tư Khiết của nhà họ Chu, bố , cô Chu  gia thế , thông minh  năng lực, tư tưởng giác ngộ cao,  hơn gái nhà quê gấp trăm , hơn nữa cô Chu cũng ở quân khu Thượng Hải, hai  chắc chắn sẽ  tiếng  chung, bố , cho các  kết hôn  tết!”
Đường Niệm Niệm mặt  cảm xúc  phía  Thẩm Kiêu, giật giật lông mày, ánh mắt  Thẩm Bằng dần trở nên lạnh lùng.
Thế mà  dám đoạt đàn ông của cô,  chết!
Thẩm Bằng  khỏi rùng , thấy Thẩm Kiêu tức giận tới mức đen mặt thì  khỏi  to đắc ý, cho dù  nhảy nhót thế nào thì tới cuối cùng cũng  bọn họ đè bẹp.
“Muốn cưới tự   mà cưới!”
Thẩm Kiêu nhấc cổ áo Thẩm Bằng, chuẩn  ném  .
Người cha  của  càng già càng hồ đồ, bây giờ còn  thể hiện uy phong   cha  mặt , thật     gì!
“Thẩm Kiêu  đừng quên, bài vị của   vẫn còn đặt trong nhà!”
Thẩm Bằng chật vật  nhấc lên, hai cái đùi quơ quơ giống như cóc ghẻ, còn  quên lấy bài vị của  Thẩm Kiêu  uy hiếp.
Anh  , điều Thẩm Kiêu để ý nhất chính là  .
Quả nhiên Thẩm Kiêu  ngừng , lạnh lùng   , Thẩm Bằng cho rằng  đang sợ hãi nên càng đắc ý hơn, kiêu căng ngạo mạn hất cằm, cao ngạo : “Thả  xuống.”
“Muốn xuống ? Được.”
Giọng của Thẩm Kiêu  bình tĩnh, nhưng Đường Niệm Niệm    đang  sát chiêu, vội kéo cổ áo , Thẩm Bằng   c.h.ế.t trong quân khu, hiện tại  nên động thủ.
“Bịch”
Thẩm Kiêu buông tay , Thẩm Bằng rơi xuống đất, rơi một tiếng  giòn giã, còn  tiếng xương kêu răng rắc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70-xuyen-thanh-tieu-phao-hoi-nguoc-tra-lam-giau/chuong-519.html.]
Trật eo!
Thẩm Bằng đỡ eo, vẻ mặt đau khổ, từ từ bò dậy, cả  nghiêng về một phía,     thẳng .
“Quay về  cho Thẩm Chí Viễn , nếu bài vị của   xảy  chuyện gì,  sẽ khiến cả nhà họ Thẩm  chôn cùng!”
Thẩm Kiêu lạnh lùng cảnh cáo,  dự định   trở về Bắc Kinh sẽ mang bài vị của  rời khỏi nhà họ Thẩm, cả của hồi môn của   nữa.
Năm đó   gả tới, mặc dù ông ngoại  yêu thương , nhưng cũng cho  ít của hồi môn, dù  phô trương  công chúng nhưng cũng lén cho thêm  ít đồ trang sức,   lấy hết những thứ đó về.
“Thẩm Kiêu  thật to gan, bất kính, bất hiếu với phụ ,  đợi đấy, bố sẽ  bỏ qua cho  !”
Thẩm Bằng một tay đỡ eo, mạnh miệng  vài câu tàn nhẫn  chật vật chạy .
“Cậu  nhất định sẽ tới  mặt bố  thêm mắm dặm muối để méc,    quá kích động!” Minh Chấn Hưng nhíu mày .
“Sợ gì vài câu của  ,   cả!”
Thẩm Kiêu  lạnh, từ nhỏ đến lớn,  em Thẩm Bằng bắt nạt  là chuyện thường ngày, cha   thấy cũng  như  thấy,  đây  còn tìm cha   nỗi bất bình của , nhưng  nào cha  cũng  phân đúng sai mà chỉ dạy dỗ .
Sau vài   dạy dỗ,   còn tìm cha nữa mà yên lặng phản kháng, bởi cho dù   thể nào, cuối cùng vẫn   phạt,  bằng cứ trút giận .
Vân Mộng Hạ Vũ
Minh Chấn Hưng thở dài, ánh mắt đau lòng, trong lòng  càng oán hận cha Thẩm hơn.
Sao     nhận  họ Thẩm  là thứ mặt   thú như , thật  xứng  chồng,  cha,  đàn ông, phi!
“Sức khỏe ông cụ Chu bây giờ càng ngày càng yếu, chỉ sợ  qua nổi mùa thu,   ông  câu kéo quan hệ với cha cháu thế nào, ông cha già hồ đồ của cháu còn đồng ý chuyện kết hôn, Chu Tư Khiết   điều tới từ tháng , chú thấy cô gái   dễ lừa gạt, cháu  cẩn thận một chút.”
Minh Chấn Hưng nhắc nhở, ông    cũng khá , trong mắt cô gái Chu Tư Khiết  đầy dã tâm.
Tuổi  lớn nhưng dã tâm   hề nhỏ, nhất định sẽ  dễ dàng từ bỏ chuyện kết hôn.