“Cháu  .”
Thẩm Kiêu gật đầu, cho dù Chu Tư Khiết  chiêu gì,  đều sẽ lạnh lùng giải quyết.
Hờ hững.
Nếu Chu Tư Khiết vẫn còn lì lợm la liếm,   sẽ dùng nắm đấm, dù    thói quen đánh phụ nữ.
Chọc phiền , nam nữ già trẻ gì  cũng đánh!
“Chú Minh, cháu  xin nghỉ,  về Bắc Kinh lấy bài vị của  cháu!”
Có lý do sẵn, Minh Chán Hưng đồng ý,   ông  còn thấy tức điên, thế mà  lấy bài vị  c.h.ế.t  uy hiếp, còn là  phụ nữ  bỏ mạng vì đứa con ruột của lão Thẩm, lão Thẩm    cái thá gì cả.
“Đi , đừng ầm ĩ  mặt cha cháu, kiên nhẫn một chút!”
Minh Chấn Hưng khuyên nhủ, ông  theo tư tưởng xưa, cho dù cha Thẩm  muôn vàn điều  đúng, nhưng dù  cũng là cha ruột của Thẩm Kiêu, chữ hiếu đặt lên đầu, nếu Thẩm Kiêu đối nghịch với cha Thẩm,   chỉ   Thẩm Kiêu bất hiếu,  ai  cha Thẩm  xứng  cha.
“Vâng!”
Thẩm Kiêu đồng ý.
Minh Chấn Hưng  thở dài,   lo lắng cho cha Thẩm, lão hồ đồ  bây giờ  già yếu,  chịu nổi vài cú đ.ấ.m của Thẩm Kiêu.
Đáng đời!
Minh Chấn Hưng phê nghỉ,   thêm vài câu, cứ lải nhải giống như cha nhắc con, Thẩm Kiêu ngoan ngoãn  , nhưng  tai   tay ,  nhớ  chữ nào.
“Được   , mau  , Tiểu Đường trông coi nó nhé, đừng để thằng bé gây chuyện!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70-xuyen-thanh-tieu-phao-hoi-nguoc-tra-lam-giau/chuong-520.html.]
Minh Chấn Hưng trông mong  Đường Niệm Niệm, cô bé  chắc chắn  thể coi chừng Thẩm Kiêu.
“Vâng ạ, chú Minh yên tâm.”
Biểu hiện của Đường Niệm Niệm vô cùng ngoan ngoãn, Minh Chấn Hưng cuối cùng cũng yên tâm, xua tay, cho bọn họ  ngoài.
Rời khỏi văn phòng, Thẩm Kiêu về ký túc xá thu dọn hành lý , Đường Niệm Niệm cũng về nhà khách, chẳng qua  đường  hai   gặp   đáng ghét, chính là Chu Tư Khiết .
Chu Tư Khiết trong đoàn văn công bộ đội, mặc quân phục,  18-19 tuổi, vẻ ngoài cũng khá xinh , cô  đang  cùng một cô gái khác, đúng lúc đụng mặt với nhóm Đường Niệm Niệm.
“Đồng chí Thẩm Kiêu, em đang định  tìm  đây.”
Chu Tư Khiết thoải mái tự nhiên mà gọi Thẩm Kiêu , mặt mày nở nụ , còn lén liếc mắt sang Đường Niệm Niệm.
Cô   đặt Đường Niệm Niệm trong lòng, một con nhóc nhà quê mà thôi, dù xinh  cũng   đối thủ của cô .
Chu Tư Khiết cảm thấy, Thẩm Kiêu chỉ cần  chút đầu óc là sẽ   chọn như thế nào.
Cho nên cô  vô cùng tin tưởng  cuộc hôn nhân , cảm thấy Thẩm Kiêu chắc chắn sẽ  từ chối.
Cô gái  bên cạnh Chu Tư Khiết  hỏi: “Tư Khiết,   chính là bạn trai của  ? Hai  thật xứng đôi mà!”
“ , tớ chuyển về đây là vì   đó, đồng chí Thẩm Kiêu, em  đem đặc sản Bắc Kinh tới cho  đó, bây giờ  lấy nhé?” Chu Tư Khiết biểu hiện vô cùng tự nhiên, giống như cô  và Thẩm Kiêu  hẹn hò  mấy tháng .
Cô gái  bên cạnh cô  liếc mắt sang Đường Niệm Niệm, ánh mắt hứng thú, vẻ mặt hóng chuyện.
Thẩm Kiêu định lên tiếng dạy dỗ  phụ nữ    hổ , nhưng  Đường Niệm Niệm kéo vạt áo, con khốn  dám cướp  đàn ông của cô ngay  mặt cô, cô  đích  dạy dỗ.
“Cô tên là Chu Tư Khiết? Chu Tư Nhân là  của cô nhỉ? Người nhà họ Chu các cô ai cũng  chung một cái tính cả, đều   lòng tự trọng, da mặt  dày,  mở miệng, Thẩm Kiêu  thành bạn trai của cô, cô   gương thì cũng  nước tiểu chứ, tè  soi thử xem, với dáng vẻ  xí của cô mà còn  đoạt  đàn ông của  ? Cho dù cô  thiếu đàn ông thì cũng  thấy ai  trai là cướp  chứ? Có còn lễ nghĩa liêm sỉ  ?”
Vân Mộng Hạ Vũ
Đường Niệm Niệm  hề nổi nóng, mắng Chu Tư Khiết tới mức m.á.u chó đầy đầu.