Nửa giờ  bác sĩ   thông báo Chu Tư Khiết  tử vong.
Y tá đẩy Chu Tư Khiết  ngoài,  phủ váy trắng lên, Minh Chấn Hưng lật một góc   thấy gương mặt trắng nhợt của cô  thì thở dài.
Minh Chấn Hưng  trở về quân khu liền gọi điện báo cáo cho ông cụ Chu.
“Cựu lãnh đạo, ngài nhất định  kiên cường hơn, Tư Khiết… khi cô   ngoài  chơi  ăn nhầm hoa trúc đào nên trúng độc mà chết!” Minh Chấn Hưng  hết một  liền cầm ống  đưa  xa, kẻo  tiếng gào rống của ông cụ Chu  thủng tai.
Có điều đầu  điện thoại  tĩnh lặng, vì ông cụ Chu thổ huyết bất tỉnh .
Ông cụ Chu năm  bảy lượt chịu đả kích, cuối cùng cũng  gắng gượng  nữa.
“Cựu lãnh đạo, xin bớt đau buồn!”
Minh Chấn Hưng an ủi nhưng bên  điện thoại  truyền đến giọng  của cấp  Chu Hồng Xương: “Sức khỏe của lãnh đạo  , lúc nữa hẵng gọi .”
“Được, mong  chăm sóc  cho lãnh đạo, ôi chao!” Giọng điệu của Minh Chấn Hưng vô cùng chân thành, nhưng  khi cúp điện thoại thì khóe miệng của ông   cong lên, còn thở dài nặng nề, dùng chất giọng Thượng Hải eo éo bảo: “Tạo nghiệp mà!”
Tâm trạng của Minh Chấn Hưng buông lỏng, ông  châm một điếu thuốc, rít thuốc  nhả khói .
Hút xong điếu thuốc thì điện thoại vang lên, là Chu Hồng Xương gọi tới.
“Cậu  rõ hơn ,  Tư Khiết  ăn  hoa trúc đào hả? Con bé  ngoài cùng với ai? Lúc xảy  chuyện bên cạnh  những ai hả?” Giọng Chu Hồng Xương khàn đặc,  mấy câu ngắn ngủi mà  dừng mất mấy , tiếng ho hắng  ngừng vang bên tai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70-xuyen-thanh-tieu-phao-hoi-nguoc-tra-lam-giau/chuong-524.html.]
Trong lòng Minh Chấn Hưng  mấy dễ chịu, ông   từng thật lòng tôn kính Chu Hồng Xương nhưng mấy năm nay Chu Hồng Xương  việc càng ngày càng phách lối, phô trương,  lẽ đây mới là bản tính của Chu Hồng Xương chăng?
Khoảng thời gian khó khăn khi , Chu Hồng Xương chỉ đè nén bản tính, ngụy trang tương đối , còn bây giờ tuổi tác  lớn   địa vị cao,  vây quanh đều là kẻ ton hót tà nịnh, tâng bốc lão già  tới nỗi quên hết tất cả, mất  cái tâm ban đầu.
“Một  Tư Khiết  ngoài, chuyện xảy  ở công viên bên đường, khi đó bên cạnh   ai cả, là  qua đường  bụng đưa đến bệnh viện, cựu lãnh đạo, tại   nhắc nhở Tư Khiết, tuy hoa trúc đào  nhưng  độc, than ôi‼” Minh Chấn Hưng tự phê bình bản  , kẻo Chu Hồng Xương  soi mói bắt bẻ.
Quả thực Chu Hồng Xương định bắt bẻ nhưng vẫn  mở miệng thì   nghẹn , trong lòng buồn bực tới nỗi cuống lên, cơn tức giận thấu trời  chỗ phát tiết.
Vân Mộng Hạ Vũ
Chu Tư Khiết là đứa cháu gái ông  khá coi trọng, vốn định chọn một con cháu của cán bộ cao cấp môn đăng hộ đối để gả , nhưng với tình hình hiện nay của nhà họ Chu thì  ngoài đều đang  giễu, con trai của nhà  gia thế  chắc chắn sẽ  cưới Tư Khiết, còn   gia thế kém thì ông   xem trọng.
Vả  ông cụ Chu  cam lòng, ông  từ một thằng bé chăn bò  từng bước đến ngày hôm nay, nỗ lực, mồ hôi và m.á.u   đổ  chỉ  bản  ông  , bảo ông  buông bỏ tất cả  thứ  tay là điều  thể.
Tuy Thẩm Kiêu  hại Tư Lượng nhưng quả thực thằng nhóc   bản lĩnh, nếu như  thể  cháu rể ông , bán mạng cho nhà họ Chu thì ông  bằng lòng tha thứ cho thằng nhóc .
Hơn nữa ông   ngóng  Thẩm Kiêu với con tiện nhân Đường Niệm Niệm  đang yêu đương với , thanh niên  như thế chắc chắn  thể cho Đường Niệm Niệm .
Chu Hồng Xương vẫn  lòng tin đối với cháu gái, tài mạo song , thông minh giỏi giang, còn  gia thế nhà họ Chu nữa, chỉ cần Thẩm Kiêu  ngu thì chắc chắn sẽ chọn Tư Khiết, nhưng ông  chẳng ngờ  rằng cô cháu gái  quân  thắng   bỏ mạng.
“Phụt”, Chu Hồng Xương tức xộc  tim, phun  một ngụm m.á.u đen, ông  dùng khăn tay bịt , lúc  ông  cảm nhận  sự bất lực vô cùng, lẽ nào ông trời thật sự  diệt nhà họ Chu ?
“Chấn Hưng,   Đường Niệm Niệm đang ở Thượng Hải ?” Chu Hồng Xương trầm giọng hỏi.
Ông   một loại trực giác báo rằng con tiện nhân   thoát khỏi liên can tới cái c.h.ế.t của cháu gái.