“Em mua nhiều quần áo như  để  gì? Hiện tại trong nhà đang tạm thời khó khăn, em cũng nên tiết kiệm chút .”
Thẩm Chí Viễn buột miệng , vẻ mặt bất mãn.
Ông  cảm thấy Phó Bạch Lan   sống, rõ ràng bây giờ gia đình đang khó khăn, còn mua sắm phung phí,  bộ quần áo   bà     hề rẻ.
Phó Bạch Lan nghiến chặt răng, cố gượng , dịu dàng dỗ dành: “Sau  em sẽ  mua nữa, thật  chỉ mua  ba bộ thôi, em mặc đồ  một chút  ngoài cũng là vì giữ thể diện cho  thôi, nếu ăn mặc quá tệ,  sẽ  thể nở mặt .”
Vẻ mặt của Thẩm Chí Viễn cũng dịu   ít, rầu rĩ vì    chuyện  nặng nề.
Phó Bạch Lan  sang ông , còn  thêm: “Của hồi môn của em gái ở  tầng hầm cũng  còn, em... Em đoán...”
“Có chuyện cứ , đừng ấp úng.”
Thẩm Chí Viễn  nhíu mày,  chút mất kiên nhẫn.
“Dưới tầng hầm giấu kỹ như , kẻ trộm bình thường  thể nào tìm thấy chỗ đó, cũng  đến mức dọn   chừa  thứ gì,   xem ai là  để ý tới của hồi môn của em gái em như ,    thủ  tới thế?”
Vân Mộng Hạ Vũ
Phó Bạch Lan chỉ thiếu mỗi việc   tên Thẩm Kiêu.
Mấy năm qua, bà   bao giờ chỉ thẳng tên Thẩm Kiêu  , mà chỉ  bóng  gió, thổi gió đầu giường, bà   rõ tính tình Thẩm Chí Viễn,  đàn ông  tự xưng là quang minh  lạc, thật   là kẻ dối trá nhất.
Thẩm Chí Viễn  thích Thẩm Kiêu, nhưng nếu bà    Thẩm Kiêu ngay  mặt  đàn ông , nhất định sẽ  mắng, thậm chí còn  nghi ngờ, cho nên Phó Bạch Lan chỉ  thể gián tiếp châm ngòi thổi gió, Thẩm Chí Viễn sẽ đích   dạy dỗ tạp chủng Thẩm Kiêu .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70-xuyen-thanh-tieu-phao-hoi-nguoc-tra-lam-giau/chuong-542.html.]
“Ý của em là do Thẩm Kiêu?”
Mặt mày Thẩm Chí Viễn đen như than, thật  ông  cũng   nghi ngờ đứa con ngỗ nghịch .
Phó Bạch Lan gật đầu, thận trọng : “Em... Em chỉ cảm thấy, ai sẽ quan tâm tới của hồi môn của em gái tới  chứ? Hơn nữa  còn   thủ  đến thế, ném mặt mũi chúng   bên ngoài một cách thần   quỷ  , còn trộm cả dầu gạo mắm muối,  giống như do trộm bình thường .”
“Nhất định là do súc sinh đó, thứ bất hiếu, nhà  mà cũng trộm, chắc chắn là do  con nhỏ hoang dã  dạy hư!”
Thẩm Chí Viễn nghiến chặt răng, nhận định Thẩm Kiêu chính là kẻ trộm, còn úp nồi lên Đường Niệm Niệm.
Dù    Thẩm Kiêu  ngỗ nghịch cũng   chuyện khác  như , từ khi ở bên cạnh con nhỏ hoang dã ,  càng   gì.
“Anh hãy bớt giận, để ý cơ thể.”
Khóe miệng Phó Bạch Lan  nhếch lên, ánh mắt đắc ý, còn vỗ nhẹ lên lưng Thẩm Chí Viễn,  thêm: “Lần  Tiểu Kiêu thật sự  quá đáng, hầy, đứa nhỏ  quá ngỗ nghịch, thằng bé   với em cũng  , nhưng  là bố nó,  thằng bé  thể   chứ... Hầy!”
“Nó cũng   phép ngỗ nghịch bất hiếu với em, thằng súc sinh , ông đây  với nó quá mà!”
Thẩm Chí Viễn nổi giận, Phó Bạch Lan là vợ ông , chính là phụ  của đứa con ngỗ nghịch , đứa con ngỗ nghịch  bất hiếu với Phó Bạch Lan chính là  cho ông  mặt mũi.
“Nếu   tính tình  của nghiệp chướng , lúc  nên...”
Thẩm Chí Viễn   hết, nghẹn họng , ông  nghĩ tới Phó Thanh Lan dịu dàng xinh , cuối cùng vẫn còn  chút lương tâm,   thêm lời cay nghiệt.
Phó Bạch Lan  thấu suy nghĩ của ông , nghiến chặt răng, con khốn c.h.ế.t tiệt,  c.h.ế.t hơn hai mươi năm  mà vẫn khiến Thẩm Chí Viễn nhớ thương, năm đó nên bảo Lưu Tường  tay ác hơn một chút.