Thẩm Chí Viễn lửa giận ngút trời liều mạng lái xe về phía , hiện tại, trong lòng ông  đang hừng hực lửa, ước gì  thể mọc cánh bay tới đó.
Đường Niệm Niệm còn lái xe tới đó nhanh hơn ông  một chút, chạy tới  một bước.
Lưu Tường và Phó Bạch Lan đang  vô cùng hăng say, cũng tiến tới mức độ gay cấn.
“Anh Tường thật lợi hại!”
“Anh với tên họ Thẩm , ai lợi hại hơn?”
“Đương nhiên là !”
Đường Niệm Niệm dùng loại viên thuốc nhỏ màu xanh tiên tiến nhất, chỉ khiến   thấy hưng phấn chứ      bất tỉnh, chỉ tới mức độ ngà ngà say như uống bia.
Hai   hưng phấn  kiềm chế , cho dù  thể so với lúc còn trẻ, nhưng cả hai đều dùng hết khả năng của , chuyên tâm  việc, thậm chí    ai đó đang  nhà.
Thẩm Chí Viễn  bên ngoài cửa, cửa khép hờ,  thể thấy rõ hai  đang   giường qua khe cửa.
Một  là vợ ông .
Vân Mộng Hạ Vũ
Một  là tên đàn ông  xí .
Cô vợ ông  yêu thương như bảo bối, đang phóng đãng   gã đàn ông  xí , còn    hổ  ông   bằng tên đàn ông  xí .
Thẩm Chí Viễn cắn môi, trong miệng đều là máu, ông  cũng  thấy đau, ánh mắt  ngưng tụ  sát ý thật sự, ông  nhấc chân  bước  dạy dỗ đôi nam nữ chó má .
“Ông đây  hơn Thẩm Chí Viễn  mặt, ngủ với  phụ nữ của  , còn  nuôi con giúp ông đây, ha ha ha!”
Lưu Cường đắc ý vô cùng, đột nhiên  phá lên.
“Anh Tường là lợi hại nhất!”
Phó Bạch Lan ý tình loạn mê, nịnh hót  đàn ông   , cũng   Thẩm Chí Viễn đang  bên ngoài.
“Phụt”
Thẩm Chí Viễn  phun  một ngụm máu, vô cùng hối hận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70-xuyen-thanh-tieu-phao-hoi-nguoc-tra-lam-giau/chuong-545.html.]
Thẩm Bằng, Thẩm Ly, Thẩm Ưng thế mà đều là con hoang của tên đàn ông  xí , con khốn Phó Bạch Lan dám lừa ông !
“Đùng”
Thẩm Chí Viễn vô cùng tức giận, dùng một chân đá tung cửa, tiếng động lớn  hai   giường giật , Phó Bạch Lan  đầu  thấy Thẩm Chí Viễn thì sợ hãi kêu lên, vô thức kéo ga trải giường trùm kín , đầu óc trống rỗng.
Dù thủ đoạn của bà  cao siêu tới , nhưng hiện tại cũng    giải quyết thế nào.
“Con khốn!”
Thẩm Chí Viễn nghiến răng nghiến lợi bước tới, kéo tóc Phó Bạch Lan, bình thường còn  dám động một đầu ngón tay   phụ nữ , hiện tại   chút thương hoa tiếc ngọc, chỉ  g.i.ế.c c.h.ế.t con khốn .
“Lão Thẩm,   em ,   như  nghĩ , a... Đau quá...”
Phó Bạch Lan  kéo da đầu, đau đớn  lóc, bà  giải thích, nhưng Thẩm Chí Viễn  tức đỏ mắt nên  hề , nắm tóc bà  kéo  ngoài.
Hiện tại ông   còn chút lý trí, chỉ một lòng  dạy dỗ con khốn Phó Bạch Lan .
“Buông tay!”
Lưu Tường nhảy xuống giường,  thèm mặc quần áo   giải cứu Phó Bạch Lan.
Vì thế, hai tên đàn ông già lao   đánh lộn, Phó Bạch Lan quấn ga trải giường, rúc  đất     gì.
“Dám cắm sừng ông mày, còn để ông mày nuôi con hoang của bọn bây, con dâm phụ Phó Bạch Lan mày, ông mày quyết  bỏ qua cho mày !”
Thẩm Chí Viễn hiện tại  còn tình cảm gì với Phó Bạch Lan, chỉ  trả thù.
Mệt cho ông  thật lòng với con khốn , nhưng   lừa ba mươi năm, nếu  , chẳng bằng ông  cứ sống vui vẻ với Phó Thanh Lan!
Thẩm Chí Viễn  tức  hối hận,  tay càng tàn nhẫn hơn, nhưng Lưu Tường cũng    , hai  đánh   ai nhường ai, chẳng qua Lưu Tưởng  thiệt ở phần chân què, chẳng bao lâu   rơi xuống thế yếu.
“Đừng đánh nữa, xin hai  đừng đánh nữa!”
Phó Bạch Lan  lóc cầu xin, nhưng hai  đàn ông     , càng đánh dữ dội hơn.
Hai  đánh từ trong phòng  ngoài sân, Phó Bạch Lan   mặc quần áo xong  can ngăn, nhưng bà    dậy, đầu gối   đau nhức  quỳ rạp xuống đất, bà   lên vài  vẫn như .
Phó Bạch Lan  hoảng loạn  sợ hãi, còn tưởng cơ thể  xảy  vấn đề, khiến bà  sợ hãi  dám cử động, quấn chặt ga trải giường,  trong phòng lớn  thút thít.