“Anh Vũ,   mới hiếu kính cho  hàng   , nhất thời trong thời gian ngắn tìm  tìm thêm ,  cứ dùng tạm    ạ?”
Cấp  ngoài mặt  ngừng   lành  lời , trong lòng  chửi má nó.
Bọn họ  tìm hết những cô gái xinh  trong thành phố , mấy    dễ gì mới tìm , đám công tử nghiện ngập vẫn còn bắt bẻ, thật  nó khó hầu hạ mà.
Thẩm Ưng bỗng  một suy nghĩ,   chạy qua : “Em  loại hàng thượng hạng , chắc chắn sẽ khiến  Vũ thỏa mãn!”
Anh  bước tới  thầm bên tai Chu Tư Vũ: “Chính là  yêu của tên con hoang bên nhà em, là một con bé nông thôn, gương mặt  như tiên  trời,  Vũ và  Văn ăn , em ăn , thế nào ạ?”
Thẩm Ưng luôn  theo nhóm Chu Tư Vũ lăn lộn, mấy chuyện thất đức       ít.
Ánh mắt của Chu Tư Vũ sáng lên, hỏi: “Đẹp đến  ?”
“Có bao giờ em lừa  , nhất định sẽ khiến  Vũ thỏa mãn!”
Thẩm Ưng vỗ n.g.ự.c đảm bảo.
Chu Tư Vũ động lòng, Chu Tư Văn ở bên cạnh   chút lo lắng, khuyên nhủ: “Ông kêu chúng     ngoài gây chuyện, Tư Vũ em  ngoan một chút!”
Gần đây trong nhà xảy   ít chuyện, ba  trai hai  c.h.ế.t một  tàn phế, chị gái cũng chết, dù     quá nhiều tình cảm với mấy   nhưng ông cụ  lên tiếng,  cho phép bọn họ gây chuyện ở bên ngoài, lá gan của Chu Tư Văn nhỏ hơn Chu Tư Vũ nhiều.
“Anh sợ cái gì? Ông cụ còn đang  ở nhà  kìa,    chúng   gì ở bên ngoài chứ!”
Chu Tư Vũ xùy một tiếng,   cảm thấy ông cụ quá nhát gan, với địa vị hiện tại của nhà họ Chu chắc chắn là một trong ba vị trí  đầu ở Bắc Kinh, chỉ cần  chọc thủng trời, còn chuyện gì mà    thể  cơ chứ?
Còn về chuyện đám  Chu Tư Minh  qua đời,   cũng  xem là chuyện lớn gì, Chu Tư Minh và Chu Tư Nhân bình thường vô cùng kiêu ngạo,   cũng   là em trai ruột thịt gì, hai  đó cũng  thèm đặt    mắt, c.h.ế.t là đáng đời!
Hơn nữa nếu bọn họ  chết,     thể  mặt đây?
Trước  ông cụ  bao giờ quan tâm đến  , dù    chơi bời ở bên ngoài cả một tuần  về nhà, ông cụ cũng  hỏi tới, bây giờ cứ một ngày  hỏi một câu, lúc nào cũng quan tâm đến  .
Chu Tư Vũ cảm thấy chuyện đám  Chu Tư Nhân c.h.ế.t  là chuyện vô cùng , họ còn sống thì chẳng  gì cho  , c.h.ế.t  mới .
“Cơ thể của ông hiện tại  , vẫn nên về nhà thôi!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70-xuyen-thanh-tieu-phao-hoi-nguoc-tra-lam-giau/chuong-549.html.]
Chu Tư Văn lúng túng khuyên nhủ,   cảm thấy  quá thích hợp, ông cụ còn đang  trong nhà kìa.
“Không    chỉ là bệnh vặt thôi , nhất định   vấn đề gì lớn ,   về thì tự  về , em  chơi cho thỏa chí!”
Chu Tư Vũ  đồng ý, vì Chu Hồng Xương  với bên ngoài là  bệnh vặt,   cũng tin là thật,    coi là chuyện to tát.
“Vậy  cũng   về.”
Chu Tư Văn   trở về một ,   cũng  thèm thuồng loại hàng thượng hàng mà Thẩm Ưng  tới ,  thể để Chu Tư Vũ ăn một  .
“Xùy!”
Ánh mắt của Chu Tư Vũ đầy khinh thường, cái thứ   tiền đồ!
“Con bé nông thôn  đang ở nhà nghỉ,  Vũ, bây giờ  luôn ?” Thẩm Ưng hỏi.
“Đi,  dụ Thẩm Kiêu rời khỏi,  đó gặp  ở đây!”
Chu Tư Vũ   chủ ý,   đánh   Thẩm Kiêu, nhưng  thể dùng trí.
Vân Mộng Hạ Vũ
Vết thương   Thẩm Ưng  bắt đầu đau,    dám.
Cuối cùng bọn họ quyết định,   và Chu Tư Văn sẽ  dẫn dụ Thẩm Kiêu, Chu Tư Vũ tới cướp Đường Niệm Niệm,  đó bọn họ sẽ cùng  nếm thử món ăn ngon hạng nhất .
Thế là, cả nhóm  trùng trùng điệp điệp  về phía nhà nghỉ.
Đường Niệm Niệm và Thẩm Kiêu  ăn cơm tối xong  trở về nhà nghỉ, chuẩn  tiến   gian, Thẩm Kiêu qua cửa sổ  thấy đám  đó.
“Anh  đuổi!”
Thẩm Kiêu chuẩn   xuống, đánh đuổi thằng nhóc đáng ghét .
“Em  cho,    gian  việc !”
Đường Niệm Niệm ngăn cản ,  chủ động tới cửa, cô nhất định  tiếp đãi cho thật .
Thẩm Kiêu  lời bước   gian.