Không lâu , nhiệt độ trong phòng  tăng lên, mười mấy  điên cuồng gấp gáp đè lên , giống như dã thú, trong  khí đều là mùi m.á.u tươi, còn  cả mùi hỗn tạp hòa trộn  .
Hai tay Đường Niệm Niệm ôm ngực, lạnh lùng  tất cả.
Cô đút cho họ  ít thuốc,  bình thường ăn  sẽ  đến kiệt sức, nhưng nhóm  Chu Tư Vũ quanh năm đều hoang dâm   ngừng, cơ thể sớm  trống rỗng, dùng thuốc  với liều lượng lớn sẽ khiến bọn họ mất hết tinh lực mà chết.
Đến nửa đêm,  c.h.ế.t đầu tiên là Thẩm Ưng.
Sau đó là Chu Tư Vũ.
Sát theo đó là Chu Tư Văn.
Những  khác cũng  lượt c.h.ế.t theo.
Hình ảnh lúc c.h.ế.t  thảm,   thể mỗi  đều  còn miếng da lành lặn nào,  mặt đất dính đầy máu.
Đường Niệm Niệm phủi tay, xóa  những dấu vết cô lưu ,  đó rời khỏi chỗ .
Sau khi về đến nhà nghỉ, cô còn lên tiếng chào hỏi với lễ tân phục vụ, trong tay còn xách mấy hộp điểm tâm đặc sản ở Bắc Kinh.
“Mua chút điểm tâm về nhà tặng cho  .”
Đường Niệm Niệm  giải thích, còn nhấc nhấc điểm tâm trong tay, là món ‘Tám miếng bánh’ nổi tiếng ở Bắc Kinh, là hàng  để đem  tặng, cô còn mua cả bánh gạo rán, bánh Phục Linh, bánh Sachima, hai tay đều xách đầy ụ.
Người phục vụ vô cùng nhiệt tình, đề cử cho cô vài cửa hàng bánh ngọt nổi tiếng lâu đời: “Người bản địa chúng  cũng  tới mua ở mấy cửa hàng , tiết kiệm  tiền mà hương vị cũng khá ngon.”
“Ngày mai  sẽ  xem thử, cảm ơn cô nhé!”
Đường Niệm Niệm đồng ý sẽ đến đó mua đồ, nhân viên phục vụ cảm thấy   ích nên tâm trạng càng thêm nhiệt tình, cô  còn lấy giấy bút, cẩn thận vẽ một tấm bản đồ, vẽ cả những nơi phong cảnh lớn nhỏ ở Bắc Kinh, đều vẽ hết lên,  cảm thấy  chút phiền phức nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70-xuyen-thanh-tieu-phao-hoi-nguoc-tra-lam-giau/chuong-551.html.]
“Thật sự  cảm ơn cô, cô là nhân viên phục vụ ưu tú nhất của nhân dân!”
Đường Niệm Niệm  tiếc tán dương, những lời  là cực hạn khi khen ai đó của thời , dù   nghề gì, chỉ cần khen đối phương là gì gì đó ưu tú nhất của nhân dân, đối phương nhất định sẽ kích động đến mức nước mắt vương đầy khóe mắt, dù  xông pha  khói lửa cũng  chối từ!
“ sẽ tiếp tục nỗ lực, phục vụ cho nhân dân thật !”
Tròng mắt của nhân viên phục vụ đỏ hoe, cô  nâng đầu ưỡn ngực, tâm trạng vô cùng sung mãn.
Đường Niệm Niệm nhẹ nhàng vỗ vỗ  vai cô , bày  dáng vẻ cổ vũ,  đó hỏi: “Người yêu của  vẫn  dậy ?”
“Không thấy    ngoài, chắc vẫn còn đang ngủ?” Nhân viên phục vụ vội vàng trả lời.
“Anh  mệt lắm ,    khẩn cấp  thành nhiệm vụ,  vài ngày  chợp mắt, còn  ngừng vó ngựa chạy về thăm  , buổi sáng còn theo   dạo phố, đang  mà cứ ngủ  , còn tông trúng cột điện nữa.”
Trên mặt Đường Niệm Niệm tràn đầy đau lòng,  thể hiện  rõ ràng Thẩm Kiêu vì bảo vệ quốc gia nên mới mệt nhọc như .
Quả nhiên,  mặt nhân viên phục vụ tràn đầy kính nể, sự tôn kính với Đường Niệm Niệm  trực tiếp tăng thêm mấy trăm mét.
Cô gái xinh   là  nhà của quân nhân, các quân nhân đều đang bảo vệ quốc gia, đến mức đầu rơi m.á.u chảy,  huân chương đều  một nửa công lao là của gia đình.
“ về phòng đây, chút bánh ngọt  cô với đồng nghiệp cứ nếm thử chút nhé.”
Đường Niệm Niệm rút  mấy khối bánh ngọt từ trong giấy gói, để lên bàn  đó vội vàng trở về phòng.
Nhân viên phục vụ  đuổi theo trả , nhưng cô gần như  đuổi kịp, mới một lúc mà Đường Niệm Niệm  chạy  thấy bóng dáng, đúng lúc  một đồng nghiệp khác tới đây,  thấy  bàn  chút bánh ngọt, thuận tay nhét  trong miệng.
Vân Mộng Hạ Vũ
“Ai nha,  cô  ăn mất ?  đang  trả  cho   mà!”
Nhân viên phục vụ vô cùng ảo não, oán trách  đồng nghiệp,  tới nguồn gốc của bánh ngọt: “Là bánh do khách quý ở phòng 303 cho đó, chúng    ăn đồ của khách hàng.”
“ còn tưởng là của cô, phòng 303   cô gái xinh  tới từ phía Nam,  yêu của cô là sĩ quan  ? Ở phòng 305?”