“Ông già  ở sân   một tầng hầm, cỏ mọc cao như thế  thì tìm  ?”
Hai vợ chồng  thấy đám cỏ dại còn cao hơn bọn họ thì đều há hốc mồm trợn mắt, thế  thì  tìm đến năm nào tháng nào?
“Cắt cỏ , cái chỗ  tí tẹo như  chắc chắn  thể tìm thấy.” Chu Hưng Gia nghiến răng, lấy  quyết đoán, phu thê hai    lấy xẻng và quốc  bắt đầu  việc chân tay.
Một ngày  trôi qua,  em Chu Tư Vũ vẫn   về.
Thẩm Ưng cũng  về nhà, Thẩm Chí Viễn đang ở quân khu vẫn  về nhà, Phó Bạch Lan   áp giải đến nông trường, trái   Thẩm Bằng ở nhà nhưng xưa nay    quan tâm đến chuyện của Thẩm Ưng.
Chỉ  thím Trương cứ lẩm bẩm mấy câu: “Không về ăn cơm cũng  gọi cú điện thoại về,   tí lễ phép gì, thật đúng là!”
Trong nhà chỉ  bà  và Thẩm Bằng, bà lười nấu thức ăn nên chỉ  đại hai bát mỳ ăn cho qua bữa.
Lại một ngày trôi qua, đám Thẩm Uưng mất tích  hai ngày .
Bây giờ nhà họ Chu  để tâm việc  nữa,  mắt  chuyện lớn hơn.
Vợ chồng Chu Hưng Gia mặt mày chán chường chạy về, cả  nhếch nhác,   còn dính  ít bùn đất,  chạy về đến nhà  tới thẳng phòng của Chu Hồng Xương,  kêu nhân viên y tá và    .
“Mày  gì thế… khụ khụ…” Chu Hồng Xương chán ghét  đứa con trai thứ.
“Bố, xảy  chuyện lớn , đống của báu ở thành Tây của nhà chúng  mất , mất sạch …” Châu Hưng Gia   nhưng chẳng  nước mắt, lòng đau tới nỗi  thở nổi.
Ông  và vợ khó khăn lắm mới tìm thấy lối  đường hầm, trong lòng tràn đầy mừng vui  , nhưng kết quả   thấy tầng hầm rỗng tuếch, còn  mấy vết tích,  thể   là chỗ từng đặt rương hòm.
Đồng tử của Chu Hồng Xương lập tức co , lão   chằm chằm đứa con trai thứ  nghiêm giọng hỏi: “Sao mày  đống vật báu ở thành Tây? Ai  với mày?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70-xuyen-thanh-tieu-phao-hoi-nguoc-tra-lam-giau/chuong-554.html.]
Lão  chỉ  với con trai cả và Tư Lượng,  thằng hai   ?
Chẳng lẽ trong nhà  kẻ  phản?
“Bố, tài của mất , mất sạch , bố đừng quan tâm  con    nữa, mau chóng  tìm của cải !”
Chu Hưng Gia  sức vỗ đùi, ông  sốt sắng c.h.ế.t mất thôi.
Vân Mộng Hạ Vũ
Chu Hồng Xương  ông  chăm chăm,  giống như đang diễn mà lão nhị cũng   cái khả năng diễn kịch, càng   đầu óc , lẽ nào của báu ở thành Tây thật sự mất ?
“Mày  từ từ thôi, rốt cuộc là xảy  chuyện gì?”
“Chuyện là như thế, bọn con   xem của báu nhưng kết quả thì mất sạch ,  còn dư  món nào, bố, trong nhà sẽ   trộm đấy chứ?” Chu Hưng gia  nghi ngờ phòng lớn ngấm ngầm giở trò, trong nhà chỉ  phòng lớn  về những của báu , chắc chắn là do bọn họ , hòng  độc chiếm của cải.
Tim Chu Hồng Xương thắt ,  phun  một ngụm máu, phun đầy lên mặt của Chu Hưng gia.
“Bố, bố ráng gắng gượng!” Chu Hưng Gia  thèm lau m.á.u  mà  sức gào  thảm thiết, của cải còn  tìm về  !
Chu Hồng Xương rơi  hôn mê, bác sĩ xông  cấp cứu, qua lúc lâu mới dần dần tỉnh  nhưng khí sắc càng kém hơn.
“Tới thành Tây… khụ khụ…” Chu Hồng Xương nằng nặc  tới thành Tây, bác sĩ cũng  cản .
Một giờ đồng hồ , một chiếc xe lái đến thành Tây, Chu Hồng Xương    bế xuống  đặt lên  xe lăn, ông  dẫn theo hết những cấp   thể tin tưởng và cả hai đứa con trai, cùng với Chu Tư Lượng.
Cỏ dại ở sân  đều  nhổ sạch,  mặt đất đều là chỗ trũng, đều là do vợ chồng Chu Hưng Gia đào , cửa  tầng ngầm lộ , Chu Hồng Xương  cấp  bế nhảy xuống, chính mắt ông   thấy căn hầm trống  thì  mắt lập tức tối sầm.
Căn hầm  là đích  ông  theo dõi  đào, của báu cũng là do tự tay ông  đặt , tháng  ông  còn tới liếc qua đống vật quý, đều ở đây cả,  thiếu một rương nào.