“Không thể nào? Em gái của lão Phó trông  học thức lễ nghĩa,   thể là loại  đó ?” Trên mặt đồng nghiệp tràn đầy kinh ngạc, tin tức của ông   nhạy lắm, vẫn   Phó Bạch Lan  xảy  chuyện.
“Hứ, ngoài mặt thì học thức lễ nghĩa nhưng thực tế thì lả lơi phóng đãng, vợ  và chị  đều tận mắt  thấy, chậc chậc… Khoan hẵng ,   năm mươi tuổi nhưng da thịt vẫn mịn màng, còn quyến rũ hơn cả mấy cô vợ trẻ tuổi nữa cơ.”
“Chẳng trách sắc mặt gần đây của lão Phó   lắm, hóa  trong nhà xảy  chuyện, thật sự  thể trông mặt mà bắt hình dong.”
“Sau  cách xa ông  một chút, em gái  của ông    đưa tới nông trường cải tạo, ba đứa cháu trai cũng c.h.ế.t hết, theo  thấy, nhà ông  nhất định là  trúng tà!”
…
Dù tiếng  chuyện của hai    lớn nhưng cũng  nhỏ, bọn họ cũng  thèm quan tâm   Phó Bạch Lâm  thấy .
Sắc mặt của Phó Bạch Lâm vô cùng khó coi,   lúc em gái ông   quyền thế thì hai tên hèn hạ   thường xuyên nịnh bợ ông .
 ông  tức giận cũng vô dụng, bây giờ cả em gái còn khó tự  đảm bảo, Thẩm Chí Viễn  tìm thấy,     , dù  tìm tới thì ông  cũng sẽ  quan tâm gì tới ông.
Bây giờ ông   thể dựa  ai cả, chỉ hy vọng  thể yên  lăn lộn đến lúc về hưu, đừng tiếp tục xảy  sự cố nữa.
Phó Bạch Lâm yên lặng cầu nguyện, ông  còn hai năm mới về hưu, hy vọng  thể yên bình trôi qua, tuyệt đối đừng xảy  chuyện gì nữa.
Ông  thở dài,  dậy đ.ấ.m đấm  lưng,  đó tới nhà vệ sinh, ông  đặt radio  ghế, lúc  sẽ  về  tiếp.
Chờ  khi ông  rời , một bóng dáng xuất hiện, là Đường Niệm Niệm.
Cô đội mũ lưỡi trai, mũ  hạ xuống thấp nhất, che khuất hơn nửa khuôn mặt nên  thấy rõ mặt cô, cô mặc quần áo của đàn ông,  phân biệt  giới tính.
Vân Mộng Hạ Vũ
Đường Niệm Niệm cầm lấy radio, trốn qua một góc, lách    gian, bắt đầu chỉnh kênh radio.
Còn bên chỗ Phó Bạch Lâm, Thẩm Kiêu cũng đang quấn lấy.
Thẩm Kiêu cố ý đụng ông  một cái, hai  xảy  tranh chấp, hơn nữa Thẩm Kiêu  cải trang, Phó Bạch Lâm    nhận .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70-xuyen-thanh-tieu-phao-hoi-nguoc-tra-lam-giau/chuong-563.html.]
“Người trẻ tuổi như      lý lẽ như  hả, rõ ràng là  đụng trúng ,   xin   thì cũng thôi , còn   xin ,    lý  !”
“Con mắt chó nào  thấy ông đây đụng trúng ông? Lão già bất tử ,   đụng trúng ông ?”
Vẻ mặt Thẩm Kiêu hung hăng, còn đẩy Phó Bạch Lâm một cái, trông như tên lưu manh  sợ bất cứ thứ gì.
Phó Bạch Lâm   vững, thiếu chút nữa  té ngã, ông   tức  sợ, nhưng phần sợ vẫn nhiều hơn.
“Được, xem như  xúi quẩy, là  đụng trúng , xin  ngài nhé!”
Phó Bạch Lâm cắn răng  xin , thằng nhóc khốn kiếp  cao hơn ông  một cái đầu,  cao lớn như ngựa, ông  đánh  .
“Ông tủi  cái gì? Giọng điệu  như thể ông đây oan uổng ông lắm hả? Câu xin  qua loa như  ông đây  thèm!”
Thẩm Kiêu  đẩy ông  một cái, phát huy hình tượng lưu manh  thèm  lý vô cùng tinh tế.
Lúc đó Phó Bạch Lâm   vững  nữa, ông  ngã xuống đất,  dễ gì mới bò dậy , nhưng vẫn  dám tức giận, một tay vịn eo, cắn răng : “Cậu còn   gì?    xin  ,  đừng  quá đáng!”
“ cứ quá đáng đấy, ông  gì  ?”
Thẩm Kiêu tiến lên một bước, từ  cao  xuống ông , giễu cợt  : “Dập đầu với ông đây   ông đây tha cho ông!”
Phó Bạch Lâm tức giận đến nhảy lên, dù ông   sợ cũng sẽ  dập đầu với thằng nhóc khốn nạn .
“Có gan thì đánh c.h.ế.t  ,   tin  đời    công lý, con trai  còn lớn hơn  mấy tuổi,     dập đầu,   còn là con   hả?”
Phó Bạch Lâm gằn cổ họng kêu lên, hy vọng  thể gọi  đồng nghiệp nhanh chóng tới giúp đỡ.
“Nói với  ông đấy!”
Thẩm Kiêu dùng sức đánh lên đầu ông , đánh mạnh đến mức đầu ông kêu ong ong, đầu váng mắt hoa, mắt nổi cả đom đóm.