Lúc đầu Thẩm Kiêu   gặp, nhưng Đường Niệm Niệm khuyên : “Đi gặp thử xem, coi bây giờ ông   bao nhiêu xui xẻo!”
Thế là Thẩm Kiêu  đổi chủ ý.
Anh và Đường Niệm Niệm cùng   gặp, sắp đặt gặp mặt trong một căn phòng nhỏ, nhân viên công tác dẫn Thẩm Chí Viễn tới, mới  mấy ngày, Thẩm Chí Viễn  già  ít nhất là hai mươi tuổi.
Tóc bạc trắng,  mặt đều là nếp nhăn, tuổi già sức yếu, chỉ còn là một ông lão chán nản tinh thần sa sút.
Nhìn thấy Thẩm Kiêu, mắt Thẩm Chí Viễn sáng rực lên, ông  há mồm kêu: “Tiểu Kiêu!”
Trên mặt Thẩm Kiêu  biểu tình, ngay cả lông mày cũng  nhấc lên.
Lòng Thẩm Chí Viễn vui sướng,  đó lập tức lạnh , ông  vốn đang trông mong Thẩm Kiêu  thể giúp đỡ kéo ông   ngoài, với quân công của Thẩm Kiêu mấy năm nay, chuyện kéo ông   khỏi đây cũng  khó gì.
“Tiểu Kiêu, xin , mấy năm nay cha  bạc đãi con.”
Sau khi Thẩm Chí Viễn  xuống, nước mắt  tuôn đầy mặt, ông   ròng ròng, đánh  con bài tình .
Thẩm Kiêu vẫn thờ ơ như cũ, mặt  biểu tình  ông  diễn.
Khóc một hồi, Thẩm Chí Viễn  chút  hổ, một  diễn kịch   phí sức, ông    nổi nữa.
“Tiểu Kiêu, là cha   với con, con cho cha một cơ hội bù đắp   ?” Vẻ mặt Thẩm Chí Viễn đầy thâm tình, trong mắt đều là sự hối hận và tình yêu thương của cha.
“Không cần!”
Thẩm Kiêu lạnh giọng từ chối, Niệm Niệm   đúng, tình cha đến trễ giống như cỏ rác ,   qua cái tuổi khát khao yêu thương của cha .
Thẩm Chí Viễn hiện tại chỉ khiến  cảm thấy ghê tởm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70-xuyen-thanh-tieu-phao-hoi-nguoc-tra-lam-giau/chuong-565.html.]
Nét mặt của Thẩm Chí Viễn trở nên  hổ, biểu hiện của Thẩm Kiêu    ngoài dự đoán của ông , lòng  của thằng con bất hiếu  quá lạnh lùng !
“Lúc   mang thai, ông và Phó Bạch Lan  ở bên , Phó Bạch Lan mang thai, để giành giật vị trí  cùng Lưu Tường hại c.h.ế.t  ,  ông    rõ tình hình  chứ!” Giọng  đầy lạnh lùng của Thẩm Kiêu vang lên.
“Mẹ con là do bọn họ hại chết? Cha thật sự  , Tiểu Kiêu, con  tin cha, cha  thể nào nhẫn tâm như  , cha thừa nhận, cha   với con và  con, nhưng cha  thể nào hại  con , thật…”
Nét mặt Thẩm Chí Viễn đầy kinh ngạc,  mặt đều là dáng vẻ  dám tin.
“Năm đó Phó Bạch Lan cố ý vứt bỏ   núi, ông cũng  chuyện, nhưng  chẳng trách phạt bà ,  khi  về nhà,   với ông là Phó Bạch Lan cố ý, nhưng ông vẫn đánh , Thẩm Chí Viễn, trong lòng ông  và   đều là thứ lúc nào cũng  thể hi sinh, Phó Bạch Lan mới là  ông quan tâm nhất, nhưng bà   đội nón xanh cho ông suốt ba mươi năm, còn để cho ông nuôi ba đứa con hoang, cuối cùng còn đưa ông đến chỗ , chúc mừng ông!”
Giọng điệu của Thẩm Kiêu  bình tĩnh, giống như đang  chuyện của  khác.
Có thể năm đó Thẩm Chí Viễn  tham gia  việc hại  , nhưng chắc chắn là ông  ,  điều  chỉ xem   rẻ rúng như cỏ rác.
Cả con trai là  nữa, trong lòng Thẩm Chí Viễn  còn thấp kém hơn cả cỏ rác.
 Thẩm Kiêu vẫn  hiểu, Thẩm Chí Viễn yêu thương Phó Bạch Lan như báu vật, tại   nỡ  tay ác độc như ?
Vân Mộng Hạ Vũ
Có lẽ  Thẩm Chí Viễn yêu nhất chính là bản  ?
“Thấy ông sống  ,  yên tâm !”
Thẩm Kiêu  dậy, lạnh lùng  một câu,  đó ngay lập tức xoay  rời khỏi.
“Tiểu Kiêu, cầu xin con cho cha một cơ hội nữa, cha là cha ruột của con mà!”
Thẩm Chí Viễn kêu đến tan nát cõi lòng, Thẩm Kiêu chỉ xem như   thấy,  chút do dự rời .
Nhân viên công tác khinh bỉ  Thẩm Chí Viễn đang gào , chẳng trách con trai ruột cũng  quan tâm tới, hại c.h.ế.t  ruột  , còn chút xíu nữa hại c.h.ế.t cả con trai ruột thịt,  cha như  còn  bằng súc vật, đổi  là bọn họ cũng   nhận!