Minh Chấn Hưng  thấy Thẩm Kiêu thì vui mừng còn hơn  thấy con trai ,  mắng: “Thằng nhãi cháu  lâu như , còn  gọi điện thoại, năm nay cháu   kỳ nghỉ đấy!”
Ông  liên tục sắp xếp nhiệm vụ cho Thẩm Kiêu, nhiệm vụ mà chỉ   tên nhóc   , những  khác  thể  .
“Tên nhóc cháu  thật cho chú , chuyện nhà họ Chu  liên quan tới cháu ?”
Nói xong chuyện công việc, Minh Chấn Hưng đóng kỹ cửa sổ, thấp giọng hỏi.
Chuyện xảy  ở Bắc Kinh, ông  ở Thượng Hải mà còn , chỉ trong hai mươi ngày ngắn ngủi, cả nhà họ Chu đều chết,  còn  một ai.
Nếu    yếu tố con  tác động,  ai tin cả.
Minh Chấn Hưng đoán là Thẩm Kiêu, tên nhóc   tới Bắc Kinh, nhà họ Chu  xảy  chuyện, nào  chuyện trùng hợp như .
“Nhà họ Chu là tự  diệt !”
Thẩm Kiêu nghiêm trang trả lời,  tuyệt đối  thừa nhận.
Cho dù đối phương  là Minh Chấn Hưng.
“Vậy chuyện của cha cháu thì ?” Minh Chấn Hưng đổi chủ đề, hỏi sang Thẩm Chí Viễn.
“Ông  tự tạo nghiệp  chết.”
Vẻ mặt Thẩm Kiêu lạnh nhạt,  chỉ phụ một tay mà thôi, nếu bản  Thẩm Chí Viễn trong sạch, cho dù   thêm dầu  lửa thì cũng  xảy  việc gì.
Minh Chấn Hưng thở dài, vỗ mạnh lên vai , an ủi: “Làm việc thật , chú  báo cáo thăng chức cho cháu!”
“Cảm ơn chú Minh, cháu  đây!”
Thẩm Kiêu gấp gáp  ăn cơm với Đường Niệm Niệm, ngày mai     nhiệm vụ, thời gian gấp rút,   nỡ lãng phí một phút một giây nào.
“Đi !”
Minh Chấn Hưng nhận  suy nghĩ của , nên để  rời .
Sáng sớm ngày hôm , Thẩm Kiêu  xuất phát   nhiệm vụ, Đường Niệm Niệm   về Chư Thành, cô tìm  dọn dẹp  căn nhà Tây mới mua, còn đặt mua một vài đồ nội thất, cũng   loại quá cao cấp, đều là nội thất giá rẻ từ trạm tái chế.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70-xuyen-thanh-tieu-phao-hoi-nguoc-tra-lam-giau/chuong-569.html.]
Sau khi dọn dẹp  một chút, ngôi nhà   hình  dáng, Đường Niệm Niệm dọn  ở.
Cô  mới dọn ,  lưng    bước tới cửa, là một  đàn ông kiêu căng ngạo mạn, hơn ba mươi tuổi, đôi mắt đặt  đỉnh đầu, cách ông   cô vô cùng khó chịu, khiến nắm đ.ấ.m của Đường Niệm Niệm cũng cứng  vài .
Cô cố kiềm xuống, vẫn   rõ thông tin cả  đàn ông ,  hỏi thăm .
“Chủ nhân của ngôi nhà , Đỗ Nhất Luân  ? Cô là gì của  ?”
Người đàn ông hỏi giống như thẩm vấn phạm nhân.
Đỗ Nhất Luân  mất tích nhiều ngày, ông  cho rằng  chết, hưng phấn  tới sở địa chính đòi nhà ở, kết quả đối phương  cho ông  , Đỗ Nhất Luân  sang tên nhà ở cho  .
Người đàn ông   mơ ước căn nhà từ nhiều năm , vốn dĩ tưởng rằng  khi Đỗ Nhất Luân chết, ông   thể thuận lý thành chương tiếp nhận ngôi nhà,  ngờ rằng tư phái   sang tên nhà,  đàn ông  cam lòng tìm tới tận nhà.
Nhìn thấy Đường Niệm Niệm là một cô nhóc,  đàn ông  nảy  ý ,  hù dọa Đường Niệm Niệm để chiếm đoạt căn nhà.
“Không , Đỗ Nhất Luân là chú họ bà con xa của ,   chủ động sang tên nhà cho , thật   với    , lãnh đạo,     ?” Đường Niệm Niệm giả khờ.
“Cô và    ,  vì     sang tên căn nhà  cho cô chứ? Anh  là tư phái đó, cô   ? Căn nhà  là độc thảo[1] tư bản chủ nghĩa, cô  thể ở?” Người đàn ông lạnh lùng quát.
[1] Độc thảo: ví với lời  và tác phẩm  hại đến nhân dân và chủ nghĩa xã hội
“Nhà  tám đời  nông, ông nội  còn từng đánh tiểu quỷ tử đấy, ông đừng lấy tư phái  hù dọa !”
Đường Niệm Niệm  sợ, học theo bà cụ Đường hai tay chống nạnh, khí thế ngút trời.
Vân Mộng Hạ Vũ
“Nhà cô là nhà nào?”
Người đàn ông   kiêng dè, sợ Đường Niệm Niệm  địa vị cao.
“Ông quan tâm nhà   gì, ông nội của  từng đánh tiểu quỷ tử, nhà  chính là tám đời bần nông!” Vẻ mặt của Đường Niệm Niệm vô cùng kiêu ngạo, còn trừng mắt   đàn ông.
“Mặc kệ cô   bần nông  , căn nhà  là độc thảo tư bản chủ nghĩa,  tịch thu sung  công quỹ!” Người đàn ông  oai, định lừa gạt .
“Ông  cướp nhà của  ? Cút  ngoài, nếu   gọi cảnh sát đấy!”
Đường Niệm Niệm chạy   bếp lấy con d.a.o phay, c.h.é.m vài nhát với  đàn ông.