Đường Niệm Niệm bước một bước tới  mặt Từ Lai Phụng, đánh ông  hôn mê, kéo   tới rừng cây nhỏ gần đó, Đường Niệm Niệm  đường tắt để  ai phát hiện.
Sau khi tới rừng cây, Đường Niệm Niệm lột sạch quần áo của Từ Lai Phụng, chỉ chừa  chiếc quần xà lỏn, còn dùng mực nước rửa  sạch vẽ vài con rùa đen lên  ông .
Còn  lên—
“ là Từ Lai Phụng tới từ nhà máy động cơ chạy bằng  nước,  là tên dâm đãng,  đáng c.h.ế.t ngàn !”
Sau đó đánh đ.ấ.m một trần, khiến mặt mũi ông  bầm dập,   trông như đang ngoại tình thì  bắt ngay tại trận,     đánh.
Sau khi  xong, Đường Niệm Niệm ném   trong  gian, còn chuốc thuốc ngủ, đủ để tên khốn  ngủ cả một ngày  nghênh ngang rời khỏi nhà máy.
Cô về nhà , một lúc  thì lấy  một cái túi, bên trong đều là hàng mẫu, chạy tới khách sạn Cẩm Giang.
Khách sạn Cẩm Giang  xây dựng  khi giải phóng, chủ nhân là một  phụ nữ truyền kỳ, Đường Niệm Niệm  từng  tiểu thuyết về  , vô cùng chăm chỉ.
Hiện tại khách sạn Cẩm Giang là một khách sạn quốc doanh, thường  dùng để tiếp khách nước ngoài và khách quan trọng, cho dù  đặt  thế hệ  , cách bài trí và kiến trúc của khách sạn vẫn  tây,  hề thua kém các khách sạn lớn khác.
Những  phục vụ trong khách sạn cũng sẽ  tuyển chọn kỹ càng,   khuôn mặt đoan chính,  năng hào phóng, còn   trình độ trung học phổ thông trở lên, lý lịch trong sạch.
“Đồng chí, xin hỏi cô tìm ai?” Người phục vụ lễ phép hỏi.
“  hẹn với ngài Andreư ở phòng 306,  tên Đường Niệm Niệm, tới từ nhà máy hàng mỹ nghệ Mỹ Lệ.”
Đường Niệm Niệm lấy  thư giới thiệu của nhà máy hàng mỹ nghệ Mỹ Lệ, đưa sang.
Người phục vụ   gọi điện thoại tới phòng 306,  khi nhận  đáp án khẳng định từ Andrew, cô  mỉm  : “Đồng chí Đường, ngài Andrew mời cô lên đó.”
“Cảm ơn!”
Vân Mộng Hạ Vũ
Đường Niệm Niệm   xách túi  thang máy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70-xuyen-thanh-tieu-phao-hoi-nguoc-tra-lam-giau/chuong-577.html.]
Vừa  khỏi thang máy   thấy một  đàn ông ngoại quốc bụng bự  bốn mươi tuổi,  râu quai nón,  lùn và  béo,   tràn ngập cảm giác vui vẻ.
Andrew  thấy Đường Niệm Niệm  khỏi thang máy thì sửng sốt,  đó đưa tay,  : “Quý cô Đường Niệm Niệm xinh , xin chào!”
“Xin chào, ông Andrew!”
Đường Niệm Niệm thoải mái bắt tay với ông .
Andrew dẫn cô  trong phòng, bên trong còn  một  đàn ông khác, cũng trạc tuổi ông , nhưng cao gầy, đeo mắt kính, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, trông như giảng viên đại học.
“Anh  là bạn của —Carl,  đầu tiên tới Hoa Hạ.”
Andre giới thiệu bạn , Đường Niệm Niệm bắt tay với ông .
Cô đặt túi lên bàn, lấy  mẫu mới nhất, lúc đầu vẻ mặt của Carl vẫn   đổi, nhưng khi Đường Niệm Niệm lấy  từng món hàng mẫu, vẻ mặt của ông  dần trở nên kinh ngạc, cả  cũng dần nghiêng về phía .
Carl  thể  yên.
“Chiếc kẹp tóc  là do các cô tự  sản xuất ?”
Carl  tới cạnh bàn, cầm lấy một chiếc kẹp tóc lấp la lấp lánh, dựa  kinh nghiệm điều hành trung tâm mua sắm nhiều năm của ông , chiếc kẹp tóc  chắc chắn   xu hướng hiện nay, cho dù ở Paris cũng   chiếc kẹp tóc  tới .
Không ngờ một chuyến  tới Hoa Hạ    bất ngờ lớn như .
“ , mấy thứ  đều do chúng  sản xuất!”
Giọng điệu Đường Niệm Niệm chắc nịch, lấy hết hàng mẫu trong túi , phân loại từng cái, Carl   chớp mắt, ánh mắt dần trở nên cuồng nhiệt.
Ngày hôm qua  khi ông  tham quan nhà máy hàng mỹ nghệ phương Đông,   thất vọng về chuyến  tới Hoa Hạ  , vốn tưởng rằng sẽ về nước tay  chứ.
“Đây là cây quạt ?”
Andrew cầm lên miếng rơm lúa mì, quạt vài cái, thích  nỡ buông tay.