“Xin chào,  là Đường Niệm Niệm, chuyện là thế .”
Đường Niệm Niệm bắt tay với cô ,  ngắn gọn về đơn đặt hàng với Carl, khi  tới mức giá là ba mươi vạn, khuôn mặt trầm tĩnh của Thượng Quan Tĩnh xuất hiện một vết nứt, nhưng tu dưỡng nghề nghiệp    kiềm  vẻ khiếp sợ của cô , đợi Đường Niệm Niệm  xong, cô  mới hỏi: “Là ba mươi vạn đô la? Hay là nhân dân tệ?”
cô  cảm thấy nên là nhân dân tệ, một xưởng mỹ nghệ   thể   đơn đặt hàng ba mươi vạn đô la chứ?
Dựa theo kinh nghiệm nhiều năm ngoại thương của cô , tuyệt đối   khả năng.
“Đô la.”
Giọng Đường Niệm Niệm chắc nịch.
Vẻ mặt của Thượng Quan Tĩnh  nứt , thậm chí cô  còn móc lỗ tai,  xác định thính giác của    vấn đề gì.
“Mạo  hỏi một câu, nhà máy hàng mỹ nghệ Mỹ Lệ của cô  bao nhiêu công nhân ?”
Thật  Thượng Quan Tĩnh  , nhà máy Mỹ Lệ các cô  thể  thành đơn đặt hàng ba mươi vạn  ?
Đến lúc đó  thể giao đúng hạn,  sẽ  bồi thường tiền hợp đồng, đây   con  nhỏ.
“Thôn chúng   hơn hai trăm , hơn phân nửa đó đều  thể lao động sản xuất, hơn nữa ngoài thôn cũng   nhiều công nhân dự , cô yên tâm, nếu  dám ký, cũng dám đảm bảo thời gian giao hàng.”
Đường Niệm Niệm nhận  nỗi băn khoăn của cô , lập tức bảo đảm.
Người trong Đường Thôn  đủ,   sang thôn khác tìm , hầu như những   tuổi trong thôn đều   quạt lúa mì và đan tre trúc, nếu ai thật sự   thì tới lúc đó  huấn luyện tạm thời là sẽ   ngay.
Cũng  cần  lo lắng nguyên vật liệu, tre  núi dài vô tận, lúa mì cũng  thành vấn đề, trong  gian của cô   nhiều, tới lúc đó  tìm cái cớ để lấy  là .
Thượng Quan Tĩnh thấy cô vô cùng tự tin thì yên tâm đôi phần.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70-xuyen-thanh-tieu-phao-hoi-nguoc-tra-lam-giau/chuong-582.html.]
Cô  cầm bản hợp đồng do Carl soạn thảo lên xem, khi  thấy giá cả của từng sản phẩm, vẻ mặt của cô   rạn nứt  ba.
Thượng Quan Tĩnh xưa nay nổi tiếng nghiêm túc và bình tĩnh, hôm nay  thất bại   trong việc quản lý cảm xúc.
Một chiếc tháp ngọc nhỏ tận 45 đồng, kẹp tóc lấp lánh  trong cửa hàng bách hóa chỉ bán hơn một đồng, cô  bán cho Carl 4,5 đô, đổi sang nhân dân tệ cũng  tận mấy chục đồng.
Còn  đồ  từ tre trúc , thế mà  dám bán mười mấy đô, vỏ sò khắc cũng cũng mấy đô, đối với cô , Đường Niệm Niệm chính là đang giựt tiền, là hành vi cướp giật.
 Carl  đồng ý, còn ký hợp đồng ‘bất bình đẳng’ .
Thượng Quan Tĩnh  sang Đường Niệm Niệm, chẳng lẽ cô gái  rót bùa mê thuốc lú cho Carl ?’
Đường Niệm Niệm  cô ,  hỏi: “Hợp đồng   vấn đề gì chứ?”
“Không  vấn đề gì cả.”
Thượng Quan Tĩnh do dự một chút  mỉm .
Thật  hợp đồng  vấn đề, cô cảm thấy quá bất công cho phía Carl, nhưng cô    .
Đây chính là ba mươi vạn đô ngoại hối đấy!
“Cô chắc chắn ngài Carl   vấn đề gì với cái giá  chứ?”
Thượng Quan Tĩnh nhỏ giọng hỏi.
Cô  sợ Carl  Đường Niệm Niệm hãm hại lừa gạt, lỡ như xong chuyện Carl tỉnh táo , tới cục ngoại thương ồn ào sẽ gây  ảnh hưởng dữ dội.
Vân Mộng Hạ Vũ
“Ông    vấn đề gì cả, còn chủ động yêu cầu  ký hợp đồng , hơn nữa giá   hời , đều là vật liệu từ thiên nhiên bảo vệ môi trường, còn là thuần thủ công nữa, nếu   hợp ý với ông Carl thì  chắc chắn sẽ  để giá hời như  .”
Đường Niệm Niệm thật sự cảm thấy giá  quá rẻ, kiếp  cô sang nước ngoài,    nước ngoài săn đón hàng mỹ nghệ của Hoa Hạ  , với những món đồ thủ công mỹ nghệ của cô,  khi Carl đem về nước,  thể kiếm  gấp hai gấp ba  là chuyện bình thường.