“Ngọc trai dùng để đan  hàng mỹ nghệ đều là chất lượng kém, giá cả  đắt, 45 đồng đô la mỹ chỉ bằng tám mươi chín mươi đồng nhân dân tệ, Đường Niệm Niệm  đúng thật là to gan lớn mật, bại hoại hết thanh danh của chúng !”
Bộ trưởng Ngưu    cảm thấy  vui, trầm mặt : “Chuyện hiện tại còn   rõ, ông  nhận định lung tung  gì? Sao ông  ngài Carl  lừa? Lỡ    cam tâm tình nguyện thì , ông đó hiểu   những thấp mà đầu óc cũng ngốc nữa, hở một tí là nhận định  , tư tưởng  của ông   chút nào!”
“Sao  thể là can tâm tình nguyện , Carl cũng   ngốc, giá như  thì kiếm tiền thế nào  đây?”
Lãnh đạo bên ngoại thương nước ngoài phản bác , ông  cũng  từng  nước ngoài nên   những thứ   chào đón đến mức nào.
“Lãnh đạo, Đường Niệm Niệm , nếu tháp ngọc trai  mang  nước ngoài, giá ít nhất  thể tăng lên gấp ba .” Thượng Quan Tĩnh nhỏ giọng .
“Cô  thì  cái gì, cô  từng qua nước ngoài  thử  ? Nói bậy bạ, ăn  lung tung!”
Lãnh đạo trừng mắt , cảm thấy đầu óc của cấp  đắc lực hôm nay   chút tỉnh táo nào,  con nhỏ to gan lớn mật hoang dại  dụ dỗ đến xoay vòng vòng, thật quá thất vọng.
“ nghĩ Đường Niệm Niệm chắc hẳn sẽ  gạt , lãnh đạo, ông cũng  từng  qua nước ngoài,    cô   đúng chứ?” Thượng Quan Tĩnh chậm rãi phản bác.
Lãnh đạo đột nhiên á khẩu  trả lời , tức giận đến mức ông  hung hăng  chằm chằm  Thượng Quan Tĩnh.
Thượng Quan Tĩnh mới  sợ ông , còn : “Lãnh đạo ông quá bảo thủ, còn   rõ chân tướng sự tình,  định tội  , nếu ông  quan tòa, chắc chắn sẽ   ít án oan!”
“Cô   ngoài cho !”
Vân Mộng Hạ Vũ
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70-xuyen-thanh-tieu-phao-hoi-nguoc-tra-lam-giau/chuong-584.html.]
Lãnh đạo giận đến mức mặt xanh , bình thường ông  quá hiền lành , mới khiến mấy cấp   ngày càng coi trời bằng vung,   lớn nhỏ,  còn  ông  bảo thủ?
Nếu ông  thật sự bảo thủ,   thể để đám ranh con  gan ngày càng lớn  chứ?
Thượng Quan Tĩnh khẽ hừ một tiếng,  khỏi văn phòng, còn dùng lực đóng cửa , vang lên tiếng rầm một cái, khiến tim gan đang tức giận của lãnh đạo rung lên mấy , ông  cầm chén   đập xuống nhưng   nỡ.
Ông  tốn mấy tệ để mua, giờ đập bể thì ông   tự bỏ tiền túi mua .
“Đừng cho là năng lực  việc của cô  thì   dám dạy dỗ cô, Thượng Quan Tĩnh cô  kiểm điểm cho , ít nhất cũng  tám trăm chữ, còn   gì nữa, cô là lãnh đạo   là lãnh đạo?”
Lãnh đạo thở hồng hộc rống lên vài câu, bên ngoài lạnh ngắt như tờ, lúc lãnh đạo đóng cửa ,   ngay lập tức xì xào bàn tán.
“Nhất định hôm qua Lão Vương  vợ đá xuống giường, buổi sáng  còn  thấy  cằm ông   vết cào, ông   là do mèo hoang cào.”
“Chắc , sáng sớm mặt  tối sầm , tới xế chiều mặt vẫn tối, đêm hôm qua nhất định  đánh   ít!’
“Lão Vương đáng thương, mỗi ngày đều  cọp cái bắt nạt, nghiệp chướng mà!”
…
Mọi  thảo luận   mệt về sinh hoạt cá nhân của lãnh đạo,  sợ    một chút nào, dù  lãnh đạo chỉ tỏ  phô trương thanh thế rống vài tiếng thôi, chứ cũng chẳng bắt bọn họ  gì.
Bộ trưởng Ngưu dạy dỗ lão Vương một trận, tỏ ý kêu ông   tiên  tìm Đường Niệm Niệm hỏi cho rõ ràng .