"Đời  cháu cũng đừng nghĩ đến việc gả cho thanh niên trí thức, bà đây cảnh cáo luôn, cho dù cháu  treo cổ ở  mặt bà thì bà đây cũng sẽ  đồng ý!"
Bà cụ Đường  , thanh niên trí thức trong thành  mấy  là mối nhân duyên ?
Những thôn khác cũng  cô gái ngu ngốc gả cho thanh niên trí thức, vì thanh niên trí thức  văn hóa cao, tướng mạo , trong thành điều kiện , nhưng những thanh niên trí thức   khi trở về thành, vợ con ở nông thôn căn bản  quan tâm, lương tâm  một chút thì cho ít tiền, lương tâm  thì một xu cũng  cho.
Bà  mặc dù  thích cháu gái lớn, nhưng cũng  thể để đồ ngu xuẩn  nhảy  hố lửa, vứt bỏ  nhà họ Đường, kéo chân nhà họ Đường!
"Nội, cầu xin nội thả cháu  ngoài, cháu chỉ  thăm Hà Quốc Khánh một chút thôi,  một chút thôi cháu sẽ trở về,   cháu cam đoan sẽ  gặp mặt   nữa, cầu xin nội mà nội!"
Đường Ngũ Cân  lóc cầu xin, còn  tiếng dập đầu thùng thùng.
Cô  càng  ầm ĩ như thế, bà cụ Đường càng tức giận hơn, vì một tên thanh niên trí thức ăn trộm mà    mẩy như thế, nhà họ Đường   sinh  thứ   tiền đồ như thế chứ.
"Chị cả, em lừa chị đó!"
Đường Niệm Niệm nhai bánh mật, mập mờ  một câu, Hà Quốc Khánh  mới đưa  nông trường,    thể  đập gãy chân, đầu óc Đường Ngũ Cân  thật sự là  giòi gặm ,   mọc một chút đầu óc.
Trong phòng   động tĩnh, qua một hồi lâu, truyền  tiếng chửi rủa của Đường Ngũ Cân.
"Đường Niệm Niệm mày  còn là   ? Lấy loại chuyện   đùa  vui  hả? Không  chỉ là lấy một khối ngọc hồ lô của mày thôi , là tao lấy,  liên quan gì đến Hà Quốc Khánh cả, mày  gì thì cứ nhằm  tao!"
Đường Ngũ Cân từ nhỏ   thích em hai, rõ ràng cô  mới là cháu gái ruột, nhưng ông bà nội  cưng chiều Đường Niệm Niệm, cái gì  cũng cho Đường Niệm Niệm, cô  chỉ  thể mặc đồ thừa của Đường Niệm Niệm.
Đường Niệm Niệm  thể học cấp ba còn cô  chỉ  thể học cấp hai, Đường Niệm Niệm mỗi năm đều  quần áo mới, cô  chỉ  thể mặc quần áo cũ của Đường Niệm Niệm.
Đường Niệm Niệm  cần  việc, còn cô  từ khi   đường thì   việc, còn    đồng mỗi ngày.
Những thứ  cô  đều  thể chịu, nhưng vì   đàn ông khó khăn lắm cô  mới thích thì Đường Niệm Niệm còn  phá đám cơ chứ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70-xuyen-thanh-tieu-phao-hoi-nguoc-tra-lam-giau/chuong-59.html.]
"Đường Niệm Niệm mày chính là  thấy tao sống , mày chính là sợ tao sống  hơn mày, từ nhỏ mày cũng là ăn ngon mặc , hiện tại mày  Tề Quốc Hoa từ hôn, mày cũng  để cho tao  gả cho Hà Quốc Khánh ,  mày  xa như ? Trái tim của mày màu đen ? Nếu   nhà tao nuôi mày lớn thì mày  sớm thành một đống xương nát !"
Đường Ngũ Cân  cảm giác ghen ghét  cho mụ mị đầu óc,  lựa lời , đem oán khí tích tụ mười chín năm qua mắng .
"Ngũ Cân, mày  bậy bạ gì đó!"
Đường Mãn Kim giận dữ mắng, gương mặt phúc hậu đen đến đáng sợ.
Từ Kim Phượng  dám lên tiếng, kỳ thật bà  cũng  bất mãn  lớn đối với việc cha  chồng yêu chiều Đường Niệm Niệm, bản  còn từng càm ràm với Đường Ngũ Cân  ít , nhưng xưa nay  dám  thẳng .
"Ngũ Cân con đừng  nữa!"
Từ Kim Phượng chạy đến cửa, cắn răng cảnh cáo.
Ánh mắt  chồng đều  g.i.ế.c , Ngũ Cân  thêm gì nữa thì bà  và chồng đều  gánh nổi.
Đường Niệm Niệm    phản ứng gì, dù     cũng   cô.
"Không cho phép chị  chị hai, chị mới là  , chị đem bánh bích quy và kẹo của em đem  cho tên mắt hí ăn, cùi chỏ chỉ  đưa  ngoài, tên mắt hí    đón nhận tình cảm của chị!"
Đường Cửu Cân tức giận đến phồng mang trợn mắt, đào xốp giòn cũng  đoái hoài tới ăn, cô bé ghét chị cả nhất.
Khóe miệng Đường Niệm Niệm  giương lên,   phí công cô thương con bé .
Bà cụ Đường lấy chìa khoá , đen mặt  mở cửa, dùng sức đẩy , Đường Ngũ Cân ở bên trong giật  kêu lên, sợ hãi lui về .
Vân Mộng Hạ Vũ
"Cửu Cân còn hiểu chuyện hơn mày, tao và ông nội mày vì  thương Niệm Niệm? Bởi vì   Niệm Niệm, cả nhà chúng  đều  c.h.ế.t đói, cái thứ ngu xuẩn như mày cũng  sống tới hôm nay!"
Bà cụ Đường đánh mấy cái tát, tay   rát, Cửu Cân  óc phán đoán liền cầm chổi lông gà đưa tới.
Bà cụ cầm chổi lông gà, quất xuống.