“ sẽ nghĩ cách, cô cứ yên tâm,  trong lòng bàn tay  hết .”
Chu Quốc Khánh vỗ n.g.ự.c bảo đảm, hiện tại   ngày càng sùng bái Đường Niệm Niệm hon nữa, tới Thượng Hải   mấy ngày  kiếm  đơn đặt hàng mấy chục vạn đô, còn vượt xa dự tính của  .
Đợi cô Đường tới hội chợ quảng giao, đơn đặt hàng chắc chắn ào ạt kéo tới, hơn nữa còn  đơn đặt hàng trong nước, chắc chắn  tăng thêm lượng máy móc.
“Đây là mấy mẫu mới,  bảo phân xưởng canh thời gian sản xuất , mấy ngày nữa sẽ  thương nhân nước ngoài tới tham quan, vệ sinh kỹ một chút.”
Đường Niệm Niệm lấy  vài bản thiết kế, là do cô vẽ.
Chu Quốc Khánh vui mừng nhận lấy,    là cô vẽ,  thấy bản thiết kế,    ngay  khi sản xuất sẽ là một lô hàng bán chạy.
Hiện tại   cảm thấy vô cùng may mắn khi lúc  tới Chư Thành tìm Bát Ca.
Cho dù Đường Niệm Niệm  40% cổ phần,   vẫn  thể kiếm  một  tiền lớn, mối  ăn  thật  lời.
“Có cần nghi thức chào đón ?” Chu Quốc Khánh hỏi.
Dù  cũng là thương nhân nước ngoài, nên  long trọng một chút nhỉ?
“Không cần, cứ tiếp đón bọn họ như khách hàng bình thường là , vệ sinh kỹ, quy hoạch phân xưởng ngay ngắn là  .”
Giọng của Đường Niệm Niệm  bình thản, khiến Chu Quốc Khánh ngày càng sùng bái hơn,   thấy  nước ngoài đều sẽ vô cùng kích động, nhưng lúc cô Đường nhắc tới  nước ngoài  bình tĩnh như , còn dám đưa  giá cao như thế với  nước ngoài, quá ngầu!
Sắp xếp cho Chu Quốc Khánh xong, Đường Niệm Niệm lập tức lái xe về Chư Thành, tìm xưởng trưởng Tiền và xưởng trưởng Vũ  để hỏi chuyện nhà máy máy móc, tiến độ cũng khá , nếu   gì bất ngờ thì qua đầu xuân năm  là  thể đưa  hoạt động.
Vân Mộng Hạ Vũ
Trở  Đường Thôn, đại đội trưởng      nước ngoài  tới tham quan,  giật  nhảy cao ba mét, tròng mắt suýt rớt  ngoài.
“Bé Niệm, bác... Bác    , nếu  tới ngày đó bác  ngoài trốn nhé?”
Đại đội trưởng  qua   trong nhà, miệng cứ lải nhải, ông   từng gặp  nước ngoài,   những  đó ăn thịt tươi uống m.á.u sống, còn  ăn thịt  nữa, ông   dám gặp.
Bà cụ Đường mất kiên nhẫn, vỗ lên  ông .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70-xuyen-thanh-tieu-phao-hoi-nguoc-tra-lam-giau/chuong-597.html.]
Còn  cả ông Tư-- cha của đại đội trưởng cũng đánh.
“Không  tiền đồ,   chỉ là  nước ngoài thôi ,  gì  hoảng chứ, đều chỉ là   một mũi hai mắt một cái đầu, giống như chúng , sợ cái rắm!” Ông Tư mắng.
Ông  còn từng  việc  tay tiểu quỷ tử, suýt chút nữa  còn mạng để sống tới bây giờ,  nước ngoài   thể ác độc hơn tiểu quỷ tử  chứ?
“Cha,  nước ngoài ăn thit tươi uống m.á.u sống, còn  mắt xanh, tóc vàng, giống y hệt khỉ đột, quá đáng sợ!”
Đại đội trưởng bĩu môi, cảm thấy cha ông    chuyện  đau lưng, lúc đó ông  mới là   tiếp đón, cha ông  đương nhiên  hoảng hốt.
“Ăn thịt tươi thì , cũng   ăn cháu!” Bà cụ Đường  giận một câu, ánh mắt vô cùng khinh thường.
Đã là đại đội trưởng  mà vẫn nhát gan như lúc nhỏ, thật   tiền đồ.
“ , cũng  ăn con, con sợ cái rắm!” Ông cụ Tư cũng mắng.
Đại đội trưởng lười cãi  với hai  họ, ông    , đánh cũng  đánh , chỉ  thể nuốt giận  lòng.
“Niệm Niệm, lúc đó  cần  nghi thức chào đón gì ?” Đường Kiến Thụ hỏi.
“Chuyện   vội, hiện tại  chuyện cần  ba   đây, lúc  nước ngoài tới tham quan, để các đồng chí nữ trẻ tuổi  tới xưởng bện quạt lúa mì và ngọc trai, còn  đặt  một lô hàng quần áo lao động.”
Đường Niệm Niệm  may đồ cho những  , áo hoa nhí mặc cùng quần xanh đen, bộ trang phục phong cách đồng quê  chắc chắn sẽ khiến  nước ngoài  ngơ ngác.
Đến lúc đó nhóm Carl và Louis còn chụp hình, đem ảnh chụp đó về tuyên truyền,  là một chiêu trò lớn.
Cô bán với giá cao, nhất định  trang  môi trường  việc đặc biệt và đầy tính nhân văn,  thể để những  nước ngoài đó thất vọng.
“Quần áo lao động là gì?” Đường Kiến Thụ khiêm tốn học hỏi.
“Chính là kiểu giống như bà của em, nhưng sử dụng vải bông, còn   theo phong cách của các cô gái trẻ, trong vòng ba ngày  xong năm mươi bộ  ?”
Đường Niệm Niệm chỉ  áo của bà cụ Đường, bà cụ luôn mặc áo vạt chéo, nhưng bà  mặc màu xanh biển, kiểu dáng  mộc mạc.