Ý chí mạnh mẽ của Hoàng Chiêu Đệ lập tức  về gấp đôi, hai mắt phát sáng, tinh thần như trẻ  hai mươi tuổi,  tin , hỏi: “Thật sự để bác quản lý quạt lúa mì ?”
“Vâng, nhưng bác  chứng minh  năng lực, để  trong thôn tâm phục khẩu phục, nếu  cháu đề bạt bác lên sẽ khiến  khác  phục.”
“Bé Niệm cứ yên tâm, lúc bác còn trẻ, cho dù   gì cũng là  một trong thôn, nếu  ông nội Tư của cháu cũng  tìm cả trăm dặm mới tìm  một  như bác để lấy về nhà  dâu,   bác  điêu , cả thôn chỉ  một  bác mới   việc , những  khác  thể   .”
Hoàng Chiêu Đệ vỗ n.g.ự.c bôm bốp, mặt mày hớn hở, phấn chấn tinh thần.
Đường Niệm Niệm giật giật khóe miệng, hiện tại cô vô cùng nghi ngờ, mấy  phụ nữ trong Đường Thôn lúc khoác lác   đều dùng chung một bài  ?
Bà của cô, bác ba gái, thím hai, cả Từ Kim Phượng,  mấy  phụ nữ khác trong thôn, khi  tới  của lúc trẻ, ai cũng  giống ai—
“Lúc bác còn trẻ cho dù  gì cũng là  một!”
Hơn nữa cô nhớ rõ, bác ba gái và vài  phụ nữ chung thôn đều lấy chồng cùng thôn, những  phụ nữ đó cũng   là  một,  rốt cuộc là ai đang  dối?
Đường Niệm Niệm âm thầm buồn , cô bảo bác ba gái tới chỗ đại đội trưởng lấy tiền  năm mươi bộ quần áo lao động, cô còn  vẽ bản vẽ quần áo.
“Cứ  ,  giày và ống quần sẽ thêu vài bông hoa, cháu sẽ nghĩ cách kiếm vải.”
“Vậy để bác  tìm .”
Hoàng Chiêu Đệ  kỹ bản vẽ, thích  nỡ buông tay, quần áo  thật xinh , bà  suy nghĩ một chút  : “Bé Niệm ,  cho cháu một bộ luôn , cháu mặc cái  chắc chắn .”
Đường Niệm Niệm sửng sốt,  khỏi bật   : “Cháu  cần,  cho chị Hồng Hạnh  ạ.”
“Cho con bé  gì,  cho cháu , cháu  cần  xen , bác  quyết .”
Hoàng Chiêu Đệ  tới con gái, tâm trạng vui sướng lập tức xìu xuống, hiện tại tình yêu thương bà  dành cho con gái ngày càng lụi tàn, chỉ đợi  khi Tuyên Xuân Vinh cưới vợ xong, sẽ đưa đứa con gái  nên    ngoài, gả   xa, nhắm mắt  ngơ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70-xuyen-thanh-tieu-phao-hoi-nguoc-tra-lam-giau/chuong-599.html.]
Đường Niệm Niệm cũng  tranh cãi, còn : “Vậy  thêm hai bộ  ạ, cháu đưa thêm tiền.”
“Được!”
Hoàng Chiêu Đệ hấp tấp  tìm đại đội trưởng.
“Mãn Sơn, cho  tiền, Niệm Niệm .”
Có chỉ thị của Đường Niệm Niệm, Hoàng Chiêu Đệ  còn ăn  khép nép như xưa nữa,  thẳng   mặt đại đội trưởng, giọng điệu cũng to bự.
“Bà ăn thuốc s.ú.n.g ?”
Đại đội trưởng nghi ngờ  vợ ,  ăn ít nhất ba cân thuốc súng, nếu  sẽ  nặng mùi thuốc s.ú.n.g như .
Vân Mộng Hạ Vũ
“Ông quản  gì chi, mau lấy tiền ,  còn  giúp Niệm Niệm  việc nữa, đây là chuyện hơn trăm vạn đô đấy, ông đừng  chậm trễ!”
Giọng điệu của Hoàng Chiêu Đệ  ngang tàng, đợi   bà  lên  quản lý bên quạt lúa mì, sống lưng bà  chắc chắn sẽ còn cứng hơn.
Đại đội trưởng   là chuyện hơn trăm vạn, cũng  so đo thái độ của vợ nữa, hỏi vài hạng mục công việc  tới phòng tài chính lấy tiền, còn dặn dò: “Niệm Niệm tin tưởng bà, nên mới giao công việc quan trọng như  cho bà , bà đừng  đắc ý vênh váo, hất đuôi lên trời,  khác đưa mấy cái trứng gà,  vài câu ngon ngọt, là    họ gì !”
“ là loại  như  ? Đường Mãn Sơn ông hãy  cho kỹ ,  nhất định còn   hơn ông,    tuyệt đối  thành xuất sắc công việc!”
Hoàng Chiêu Đệ chống nạnh, buông lời tàn nhẫn với chồng .
Xem thường ai đấy!
Trước  bà  chỉ là   cơ hội  tay mà thôi, bàn về năng lực bà   hề thua ai cả,   bà   chứng minh năng lực, nhất định sẽ khiến  trong thôn lau mắt ngước .
Hoàng Chiêu Đệ hừ một tiếng, ngước đầu, cầm tiền, hấp tấp rời .
Đại đội trưởng tức giận tới mức phì , méc với Đường Kiến Thụ  mới sang đây: “Nhìn  con xem, cánh còn  mọc mà   bay lên trời , cứ xem , sớm muộn gì cũng ngã!”