“Đừng  mua đồ lung tung đấy, tiêu tiết kiệm một chút!”
Khi  ngoài, bà cụ Đường cứ dặn dò mãi.
Thật sự  thể  con nhóc c.h.ế.t tiệt  phá của mà, bà  đau lòng c.h.ế.t mất.
“Vâng!”
Đường Niệm Niệm vô tâm trả lời, hái một ít rau trong vườn đưa cho Đường Mãn Ngân.
Lại thuận tiện  vòng quanh núi, lấy một ít cỏ và quả dại nhét   gian, bắt mấy con thỏ rừng, mùa xuân  núi   nhiều thỏ rừng, chỉ là  bình thường  bắt .
Đường Niệm Niệm đạp xe tới cửa thôn, từ phía xa xa là    tiếng  chuyện của bà cụ Đường và  .
“Tề Quốc Hoa và Dương Hồng Linh   thành đăng ký kết hôn? Liên quan gì đến , đôi tiện nhân trời sinh một cặp!”
Bà cụ Đường gân cổ lên , thật  trong lòng bà  vô cùng khó chịu, nhưng  thể biểu hiện  ngoài.
Bà  khó chịu khi Dương Hồng Linh  lợi, mặc dù nhân phẩm của Tề Quốc Hoa  , nhưng trong quân đội  tiền đồ rộng lớn,  sắp  thăng chức, vốn dĩ là mối hôn nhân  cho cháu gái, hiện tại  để Dương Hồng Linh chiếm hời.
Sao ông trời  giáng tia sét đánh c.h.ế.t bọn họ  chứ!
Đường Niệm Niệm  thấy ,  , cuối cùng tra nam tiện nữ cũng  trói chặt bên , đợi  khi cô  xong chuyện linh kiện sẽ trở về xử lý Tề Quốc Hoa.
Vừa  khỏi thôn  hai dặm  thấy bóng dáng của Tề Quốc Hoa và Dương Hồng Linh, hai  họ  sát gần , Dương Hồng Linh mặc một chiếc áo khoác kẻ sọc ca rô màu đỏ mới tinh, Tề Quốc Hoa thì mặc quân phục, sửa soạn chỉnh tề.
“Anh Quốc Hoa ơi, chúng  chụp ảnh gửi cho bố   , bọn họ vẫn   gặp   đấy.”
Dương Hồng Linh cố ý   to, còn nũng nịu, chỉ  điều hàm răng cô    trồng xong, lúc  chuyện còn  lọt gió.
“Được, đến Tết   nghỉ để  thăm  , đến lúc đó sẽ qua nhà em.”
Tề Quốc Hoa cũng cao giọng,    cho Đường Niệm Niệm  thấy.
“Nghe lời !”
Dương Hồng Linh  vẻ thẹn thùng, tiến sát  gần Tề Quốc Hoa.
 cô   hề thấy, Tề Quốc Hoa lặng lẽ xích  bên cạnh,  cô  một cái  nhanh chóng dời mắt .
Dương Hồng Linh mất tám cái răng, mặt mày nhăn nheo, môi teo tóp giống như bà già,   thật sự  thể  nổi.
Nếu   kỳ nghỉ phép thăm gia đình sắp kết thúc,   thật sự   đăng ký kết hôn với Dương Hồng Linh nhanh như , nhưng Dương Hồng Linh chính là lợi thế duy nhất của  ,   cần  bắt lấy.
Đường Niệm Niệm nhanh chóng đạp xe  xa,  hề  thấy cuộc trò chuyện của hai  họ.
Cô đạp xe thẳng tới nhà máy máy móc, ông cụ bảo vệ nhận  cô nên nhiệt tình chào hỏi cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70-xuyen-thanh-tieu-phao-hoi-nguoc-tra-lam-giau/chuong-61.html.]
“Cháu gái Mãn Ngân tới  !”
“Vâng,  việc!”
Đường Niệm Niệm trả lời   đạp xe thẳng  nhà máy.
Ông cụ bảo vệ   tiếc nuối, t.h.u.ố.c lá  cho ngày hôm qua thật thơm.
Phân xưởng   giờ  việc, Đường Niệm Niệm  tới cửa nhà máy, nhờ  kêu Đường Mãn Ngân  ngoài.
“Chú hai, chú  xem qua bản vẽ của lô linh kiện  ?”
“Linh kiện gì?”
Đường Mãn Ngân vẫn  phản ứng  , trong phân xưởng đều là linh kiện, cháu gái đang hỏi cái nào?
“Là cái của thợ nguội cấp sáu đó!”
“Cái đó , đương nhiên là chú xem , bản vẽ  bày trong phân xưởng đấy, nhưng yêu cầu cao.”
Đường Mãn Ngân phản ứng , hỏi cô: “Cháu hỏi cái đó  gì?”
“Chú đưa bản vẽ cho cháu xem !”
Đường Niệm Niệm  trả lời mà thúc giục ông   lấy bản vẽ.
“Không , trong nhà máy  quy định, bản vẽ   lộ  bên ngoài.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Đường Mãn Ngân từ chối, thật  quy định  cũng  nghiêm ngặt như , bởi vì những bản vẽ đó đều là bản vẽ của từng linh kiện, cho dù  lộ  ngoài, cũng  gây ảnh hưởng tới tổng thể sản phẩm.
 ông  chỉ là công nhân tạm thời, vẫn nên đừng để ai nắm thóp thì hơn.
“Vậy chú  cho cháu  về yêu cầu độ chính xác .”
Đường Niệm Niệm cũng cảm thấy  đang   khó  khác, nên nhờ Đường Mãn Ngân  về yêu cầu độ chính xác của linh kiện.
Đường Mãn Ngân  ngắn gọn, cảm thấy kỳ quái nên hỏi: “Niệm Niệm hỏi cái   gì thế?”
“Cháu  việc, chú hai   chuyển lên chính thức  ạ?”
“Muốn chứ, Niệm Niệm  cách ?”
Hai mắt Đường Mãn Ngân lập tức phát sáng, ông    chuyển lên chính thức.
“Có, hiện tại chú dẫn cháu  tìm xưởng trưởng !”
Đường Niệm Niệm vẽ  một cái bánh lớn, còn là nhân thịt.