“Nhớ kỹ đó, đây chính là kinh nghiệm quý báu  bàn nghiệp vụ bách chiến bách thắng!”
Đường Niệm Niệm tỏ   chân thành, lúc  câu , tiếng  lớn,  trong cả toa xe đều  thấy,    chằm chằm  đàn ông, ánh mắt vô cùng nóng rực.
Họ cũng   kinh nghiệm quý báu  là gì?
“Không , đồng chí Tiểu Đường, câu   nghĩa gì?”
Người đàn ông sốt ruột,   vốn   hiểu.
“Từ từ lĩnh ngộ, nếu dễ hiểu như thế thì  còn quý báu nữa .”
Đường Niệm Niệm tỏ  cao thâm khó lường, Beauvoir tung tăng  tới, trực tiếp chạy tới chỗ chủ nhiệm Giải,    kèm ngôn ngữ cơ thể với ông , chủ nhiệm Giải dẫn theo phiên dịch viên,  hiểu lời của cô gái , lập tức  sang Đường Niệm Niệm.
Ông  dám khẳng định, chuyện   thoát khỏi liên quan tới cô bé .
Đường Niệm Niệm tỏ  vô tội nhún vai.
“Hai mươi giường, giữ ba giường cho Niệm Niệm nhà , mười bảy giường còn  tùy ý chủ nhiệm Giải bố trí, các   thể luân phiên nghỉ ngơi, đây là tâm ý của chú , mong chủ nhiệm đồng ý.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Beauvoir đặt hai mươi giường , thực  là tiền do Đường Niệm Niệm bỏ ,    tham gia hội quảng giao tổng cộng hai toa xe, bố trí  bộ  giường  chắc chắn  , một khoản tiền  lớn.
Hai mươi giường cô vẫn nguyện ý, cô chiếm ba giường, còn  để những   luân phiên nghỉ ngơi,  hơn  ghế cứng bốn năm ngày.
Cô cũng    việc thiện, chỉ là thương cho m.ô.n.g của .
Không đợi chủ nhiệm Giải đồng ý, Beauvoir liền chạy tới chỗ Đường Niệm Niệm, kéo cô  tới toa giường : “Lãnh đạo của cô  đồng ý ,  thôi.”
“Đi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70-xuyen-thanh-tieu-phao-hoi-nguoc-tra-lam-giau/chuong-623.html.]
Đường Niệm Niệm còn vẫy tay với Đường Kiến Thụ và Đường Mãn Đồng vẫn  kịp phản ứng, bảo họ mau  theo.
Lại  với chủ nhiệm Giải: “Chú Giải, đây   là cháu tự do tản mạn, cháu là lời mời khó từ chối!”
Chủ nhiệm Giải dở  dở , chỉ đành tới tìm lãnh đạo khác thương lượng,   tiếp nhận ý  của thương nhân nước ngoài .
Trải qua thương lượng, chủ nhiệm Giải tìm tới chú của Beauvoir, bày tỏ  trả  tiền hai mươi giường  cho ông , chú Beauvoir từ chối: “Không   bỏ tiền, là Đường Niệm Niệm bỏ tiền.”
Chủ nhiệm Giải ngẩn ,  mắng: “ là tài đại khí thô!”
Đường Niệm Niệm   ở toa giường  , tứ chi duỗi , quá thoải mái.
Cuối cùng, chủ nhiệm Giải sắp xếp một tốp  lớn tuổi đến toa giường  nghỉ ngơi,  tám tiếng   về ghế cứng, đổi cho một tốp khác, Đường Kiến Thụ và Chu Quốc Khánh, Đường Mãn Đồng đều chủ động nhường giường cho  lớn tuổi, họ trẻ,  mấy ngày  là gì.
Trên tàu lửa ba ngày, còn lâu hơn  đất liền một tháng, cho dù  xuống tàu lửa, bên tai Đường Niệm Niệm vẫn văng vẳng tiếng “xình xịch”, xương cũng ê ẩm.
Có xe riêng ở ngoài ga tàu đón , nhưng  nhiều xe ít, ưu tiên đón thương nhân nước ngoài , Đường Niệm Niệm bọn họ chỉ  thể đợi ngoài ga tàu, qua một tiếng mới  xe trống tới đón họ.
Hơn nữa nhà nghỉ của họ và nhà nghỉ của thương nhân nước ngoài cũng  cùng một chỗ, tuy cách gần, nhưng quy cách cấp bậc chênh lệch  lớn.
Đường Niệm Niệm   hài lòng với nhà nghỉ  sắp xếp, dựa   để   chịu thiệt, ưu đãi  ngoài?
Cô   thích phương thức bố trí , giống như    một trường đại học, để cho các du học sinh nào đó vui vẻ  học,  sắp xếp nữ sinh trong trường với du học sinh.
Lãnh đạo trường đưa  quyết định , đầu óc tuyệt đối  bệnh nặng,  ông   bố trí con gái   theo du học sinh!
Đường Niệm Niệm trực tiếp đến nhà nghỉ, nơi thương nhân nước ngoài ở, dùng hai gói thuốc Trung Hoa  hỏi thăm  nhân viên phục vụ  quầy, còn mấy phòng trống, để chuẩn  lúc cần tới.
Nếu cô lên tiếng đặt phòng, chắc chắn  đặt , Đường Niệm Niệm  tìm Emir,  chuyện  tử  lấy công mà.