“Anh cả!”
Đường Trường Phong  nhịn   chia sẻ tin  với  cả, nhưng   nhớ tới nhà nghỉ  đông hỗn tạp, nếu để    em gái  cha  ruột ở Hương Giang, sợ là sẽ  phiền phức.
Bây giờ nội địa tra  nghiêm quan hệ hải ngoại, họ thì  , nhưng em gái sẽ gặp phiền phức.
Đường Trường Phong xưa nay  thích động não, lúc  nghĩ   nhiều,  kêu oang oang nữa mà nhỏ tiếng  tin   bên tai Đường Trường Xuyên.
Nét mặt Đường Trường Xuyên trở nên kích động, ánh mắt  thẳng Đường Niệm Niệm, môi  run lên, trong mắt ngấn lệ.
Quả nhiên là em gái.
Còn xinh  hơn lúc nhỏ nữa.
“Trường Phong, mời bạn mới của em tới phòng chúng  chơi, giới thiệu cho cha  .”
Đường Trường Xuyên cố nén kích động, ngữ khí  bình tĩnh,  kỹ mới  thể   giọng  của   đang run lên.
“ cũng đang  tới thăm bác trai bác gái.”
Đường Niệm Niệm mỉm ,  theo  em Đường Trường Xuyên đến phòng của họ.
“Đợi một chút!”
Triệu Phương Hoa lên tiếng gọi họ , mắt  ẩm ướt, bà  càng  Đường Trường Xuyên càng cảm thấy giống con trai,  nhịn   hỏi thử.
“Thưa bà,  chuyện gì ?”
Đường Trường Xuyên dừng , lúc  mới chú ý tới Triệu Phương Hoa, và  rõ gương mặt của bà , nét mặt  khỏi  đổi.
Người phụ nữ gương mặt quý phái   giống  phụ nữ  tấm ảnh cha   cất giữ,  phụ nữ đó  trẻ, mặc sườn xám, đeo dây chuyền ngọc trai, vô cùng xinh , trong lòng còn đang bồng một đứa trẻ.
Cha    phụ nữ  là ai nhưng Đường Trường Xuyên đoán  lẽ là bà nội của  .
Ngay từ nhỏ     cha là con vợ lẽ của nhà họ Đường,   do bà sinh, cho nên  khi ông nội qua đời, bà lớn  dẫn gia đình họ  nước ngoài mà để  Thượng Hải.
   từng  nguyên nhân bà nội rời khỏi nhà họ Đường, Đường Trường Xuyên từng hỏi một , cha   gì, chỉ bảo     đừng nhắc tới chuyện  nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70-xuyen-thanh-tieu-phao-hoi-nguoc-tra-lam-giau/chuong-631.html.]
Đường Trường Xuyên càng  Triệu Phương Hoa càng cảm thấy giống bà nội , nhưng   dám xác nhận.
“Xin hỏi cha  tên gì?” Triệu Phương Hoa dùng tiếng Thượng Hải.
“Cha Đường Cảnh Lâm.”
Đường Cảnh Xuyên cung kính trả lời, trong lòng    nắm chắc bảy tám phần .
Biết  tiếng Thượng Hải, còn  vẻ ngoài giống như , tuổi cũng khớp, nếu  ngoài ý  thì chính là bà nội   .
Chuyến  đến lục địa  , cuối cùng gia đình họ cũng đoàn viên.
Vân Mộng Hạ Vũ
Cơ thể Triệu Phương Hoa lảo đảo, nét mặt vui mừng nhưng   chút hổ thẹn, mắt ngấn lệ, lúc thì  Đường Trường Xuyên,   Đường Trường Phong, còn  Đường Niệm Niệm.
Đều là cháu trai cháu gái của bà !
Quả nhiên là m.á.u mủ tình , bà   đầu tiên  thấy ba đứa trẻ  liền cảm thấy cực kỳ  thiết, ông trời  âm thầm chỉ điểm cho bà .
“… là…”
Giọng  của Triệu Phương Hoa run lên,    cho họ   là bà nội, nhưng lời tới bên miệng   thốt  , bà   từng nuôi dạy con trai, càng  từng bồng cháu,  tư cách gì nhận họ?
“Trường Xuyên, con  đây  gì? Trường Phòng về ?”
Đường Cảnh Xuyên  ,  thấy con trai lớn   hành lang, giống như đang  chuyện với ai đó.
Ông     tới gần, ánh sáng ở hành lang  tối, ông    rõ Triệu Phương Hoa, cũng   rõ Đường Niệm Niệm, chỉ cảm nhận  hai ánh mắt nóng rực, khiến ông   thể  lơ.
“Cảnh Lâm!”
Triệu Phương Hoa run rẩy gọi, nửa  tựa lên  chị Thúy, quá đỗi kích động, cơ thể của bà   chịu nổi.
“Tiểu thư, chị  thể kích động!”
Chị Thúy đỡ bà , ngữ khí sốt ruột.
Bây giờ Đường Niệm Niệm mơ hồ nhận qua mối quan hệ rối loạn , bà cụ thời thượng xinh  đó  ngoài ý   lẽ là bà nội ruột của cô.
Hơn nữa sức khỏe của bà cô   lắm, giống như  bệnh nặng.