Đường Kiến Thụ  nuốt nước miếng, đột nhiên cảm thấy em gái họ  mắt giống như lập tức cao lớn  nhiều.
Rất nhiều chuyện  đây  hiểu , bây giờ cũng  đáp án.
Ông hai  từng để Niệm Niệm  nông, cũng  cho cô  việc nhà, Niệm Niệm  là con gái nông thôn, nhưng mười ngón tay  dính nước,   gia đình nào nuôi con gái như , chỉ  ông hai và bà hai.
Ông hai còn thường  cuộc sống tươi  của Niệm Niệm ở trong thành phố,  cần   việc đồng áng, ông  còn tìm cho Niệm Niệm sư phụ lợi hại, lén lút học nhiều bản lĩnh như thế,  lẽ chính là tài nguyên do cha  ruột Niệm Niệm để  nhỉ?
Còn  mười bảy năm , thôn làng đói meo, vỏ cây ngọn cỏ  núi đều ăn trụi, khi đó tuy Đường Kiến Thụ còn nhỏ, nhưng vẫn  chút ấn tượng, bởi vì  đêm khuya,   đói  hu hu, trong nhà  còn chút gì ăn, ông hai vác một bao khoai lang và trấu mịn, còn  mấy cân gạo thô tới nhà, chính là  lương thực   cứu mạng gia đình họ.
Khi đó chính là lúc Niệm Niệm tới nhà, nhà   và nhà ông hai  thể vượt qua nạn đói, chắc chắn là cha  ruột của Niệm Niệm giúp.
Chẳng trách ông hai và bà hai đối xử với Niệm Niệm còn  hơn đối xử với Ngũ Cân Lục Cân, đây là ơn cứu mạng đó!
Đường Kiến Thụ xâu chuỗi tất cả  chuyện ,   hiểu , ánh mắt  Đường Niệm Niệm trở nên thương xót, nếu   thời cục quá loạn, cô bé  là đại tiểu thư sống trong nhung lụa.
Cho dù ông hai và bà hai dốc hết sức thương yêu Niệm Niệm, cũng  thể cho cô cuộc sống vật chất quá , thực  Niệm Niệm ở Đường Thôn vẫn ấm ức.
“Nhìn em  gì? Chuyện   đừng  với cha  , họ  kín miệng!”
Đường Niệm Niệm trợn mắt, ánh mắt bực bội, trông như cô  đánh .
“Biết,    với ai hết.”
Đường Kiến Thụ  nặng nhẹ, nếu để  khác   phận thật sự của Niệm Niệm, chắc chắn  phiền phức to,    hỏi: “Niệm Niệm,   em  tới Hương Giang ?”
Lần  tới Dương Thành,   mở rộng tầm mắt, còn  thấy  ít chuyện về Hương Giang, bên đó  lo ăn uống, chỉ cần  tay  chân chịu  khổ là  thể kiếm  tiền ăn cơm no, ngày ngày ăn thịt uống sữa bò, còn  thể thường xuyên mua đồ mới, quả thực là thiên đường chốn nhân gian.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70-xuyen-thanh-tieu-phao-hoi-nguoc-tra-lam-giau/chuong-638.html.]
Nếu Niệm Niệm lựa chọn Hương Giang, đó cũng là chuyện thường tình, ai   sống sung sướng chứ?
“Đến đó  gì? Nơi bé tí như thế, chen chúc  chết.”
Đường Niệm Niệm tỏ vẻ ghét b ỏ, cô   hứng thú tới Hương Giang sống chút nào.
Trước đây cô thường tới Hương Giang công tác, kinh tế phát triển thật, nhưng thành phố ngột ngạt cũng là thật.
Quán ăn nhỏ tới mức ngay cả   cũng khó, phòng khách sạn cũng nhỏ, giống như thế giới nhỏ , cái gì cũng nhỏ,  bình thường sống ở đó quá gian nan, ngoài   tiền.
“Em thật sự  ?”
Đường Kiến Thụ thở phào trong lòng, nhưng  cảm thấy đáng tiếc.
Anh   nỡ em họ, nhưng  hi vọng cô  thể sống sung sướng,  cần ở  thôn chịu khổ.
“Tai điếc ? Nghe  hiểu tiếng ?”
Đường Niệm Niệm thiếu kiên nhẫn, tức giận tát một bạt tai tới,     , còn hỏi mãi, đúng là gợi đòn.
Một bạt tai vỗ đầu Đường Kiến Thụ ong ong, nhưng     ngốc, trong lòng   an tâm.
Còn một ngày nữa là chính thức trưng bày ở hội quảng giao, tất cả bên tham gia trưng bày đều  hưng phấn, mong chờ chính thức khai triển.
Hai ngày nay, Đường Niệm Niệm và gia đình Đường Cảnh Lâm  gặp mặt mấy , nhưng đều  chuyện ở  mặt  nhiều , chỗ Triệu Phương Hoa cũng ,  chuyện  đóng cửa phòng.
Lại qua một ngày, cuối cùng cũng triển khai, thương khách tham gia chỉnh tề tiến  sảnh trưng bày, Đường Niệm Niệm bọn họ  bố trí xong  một ngày, vị trí triển lãm phân cho cô ở góc xó, nơi nhón chấn lên cũng   thấy, hơn nữa vị trí  lớn, miễn cưỡng  thể chen  bốn năm .
Vân Mộng Hạ Vũ
Đường Niệm Niệm bảo Đường Kiến Thụ và Chu Quốc Khánh đợi ở chỗ trưng bày, cô còn kiêm phiên dịch,  thể lấy lương  .