“Xin ,  lau cho ngài nhé, là đứa trẻ   thấy, thật sự xin !”
Giọng  của  phụ nữ  như sắp , cô  lơ là một chút, đứa trẻ liền va    ngoại quốc , hơn nữa trong tay đứa trẻ cầm tranh đường, tranh đường keo keo dính lên đồ  ngoại quốc, thế     đây!
“Cút ,  da vàng!”
Kurt bực bội đẩy  phụ nữ , còn đá đứa trẻ đang  bên cạnh một cái, bạn bè của   cũng  ngăn cản, mà cợt nhả xem náo nhiệt.
Dù  thì đá một cái cũng  c.h.ế.t , để Kurt xả giận cũng .
“Đừng đánh con của ,  dập đầu đền tội với ngài!”
Người phụ nữ hoảng hốt ôm lấy đứa bé,  quỳ xuống đền tội, nhưng chỉ khom  một nửa   ngăn .
Là Đường Niệm Niệm.
“Đừng dập đầu với  tây!”
Giọng  Đường Niệm Niệm lạnh tanh, cho dù đứa trẻ bất cẩn tông trúng , xin  là ,  nên quỳ đầu gối quý giá.
Hơn nữa  tây  mắng chửi quá khó , thật đáng chết!
Vân Mộng Hạ Vũ
Nắm đ.ấ.m của Đường Niệm Niệm cứng , nhưng cô   đàn ông nước ngoài   thể c.h.ế.t trong nội cảnh Hoa Quốc.
Cô nhận   đàn ông nước ngoài , chính là tên  năng lỗ mãng trong thang máy,  cô dùng đá dạy dỗ, vẫn  nhớ ,  thì đừng trách cô  tay nặng.
“Chiếc áo  bao nhiêu tiền,  đền!”
Đường Niệm Niệm dùng tiếng  lưu loát hỏi, thái độ đúng mực.
Kurt cũng nhận  cô, ánh mắt vô cùng khinh thường, quan sát Đường Niệm Niệm từ  xuống , miệng còn  lời bỡn cợt: “Chiếc áo  của  một nghìn đô la, cô đền nổi ? Nếu cô nguyện ý cùng  trải qua một đêm mặn nồng,  vẫn  hào phóng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70-xuyen-thanh-tieu-phao-hoi-nguoc-tra-lam-giau/chuong-641.html.]
Đám bạn của    hùa theo, ánh mắt  Đường Niệm Niệm càng thêm cợt nhã, thậm chí cảm thấy chắc chắn Đường Niệm Niệm sẽ đồng ý.
Rất nhiều  phụ nữ Hoa Hạ, để  thể xuất ngoại, ngay cả  da đen cũng đồng ý, những  phụ nữ Hoa Hạ  đê tiện giống như gái điếm .
“Anh  cái áo  một nghìn đô la, là nhãn hiệu gì? Có hóa đơn ? Tiên sinh, đây là lãnh thổ Hoa Hạ,   quốc gia của ,   nơi để  bịp bợm!”
Ánh mắt Đường Niệm Niệm lạnh hơn,  ghi thêm một khoản nợ cho  đàn ông .
“ bịp bợm? Nào  lý , chiếc áo  của  là của nhãn hiệu lớn, cả đời cô cũng  mặc nổi!”
Kurt  thẹn quá hóa giận, bởi vì chiếc áo sơ mi  của   chỉ mua với giá ba mươi đô la, chỉ là một nhãn hiệu trôi nổi.
“Xảy  chuyện gì?”
Người phụ trách triển lãm nhận  tin chạy tới, còn dẫn theo mấy sĩ binh s.ú.n.g ống đầy đủ, xung quanh hội quảng giao  đầy sĩ binh, một là bảo vệ sự an  của thương nhân nước ngoài, hai là đề phòng những thương nhân nước ngoài  gây chuyện.
Đường Niệm Niệm  đơn giản sự việc: “Đứa trẻ  bất cẩn va trúng vị  ,  đứa trẻ  xin  , nhưng vị   hùng hổ dọa , còn ép  đứa trẻ quỳ xuống,   chịu  nên  mặt giảng hòa, bày tỏ  thể bồi thường áo của vị  , nhưng vị   hét giá, đòi  một nghìn đô la,  đang lý luận với  .”
Người phụ trách nghiêm mặt, trao đổi với Kurt vài phút, đối phương vẫn  chịu tha thứ, bày tỏ  Đường Niệm Niệm bồi thường một nghìn đô.
“Tiên sinh,   thể lấy hóa đơn , chứng minh chiếc áo  quả thực đáng giá một nghìn đô.” Người phụ trách  thiếu kiên nhẫn.
Tuy ngoại hối  quan trọng, nhưng gặp  loại thương nhân vô lý , cũng  cần quá khách sáo,  tỏ chút thái độ cho họ .
Dưới ánh mắt  hiệu của  phụ trách, sĩ binh s.ú.n.g ống đầy đủ đột nhiên kéo chốt súng, tiếng lạch cạch dọa Kurt và đám bạn của   sợ tới biến sắc, suýt chút nhảy lên.
Lúc  họ mới nhớ , nơi  là Hoa Hạ, họ đang phát uy  địa bàn của  khác.
“Bỏ ,  đại nhân đại lượng,  so đo với phụ nữ!”
Kurt tìm cho  một bậc thềm  xuống, còn hung hăng trừng Đường Niệm Niệm, cùng bạn về nhà nghỉ.
Hai  con  lóc cảm ơn,  nãy cô  sắp sợ c.h.ế.t .