Chủ nhiệm Giải  đau tim,  việc trong bộ phận chính là như ,    một chuyện  quanh co vòng vèo, vòng vô  đoạn cua mới  thể tới điểm đíchs, tuyệt đối  thể đánh bóng thẳng.
Cũng khó trách Tiểu Đường  thích, ông   việc trong bộ phận mấy chục năm cũng  rèn luyện thành thục , thường xuyên cảm thấy đau tim.
Mấy ngày náo nhiệt nhất của hội quảng giao,   đều bận luôn tay luôn chân,  đó liền nhàn rỗi,   ít thương nhân nước ngoài  mua  sản phẩm hài lòng, về nước sớm.
Sau khi rảnh rỗi, Đường Niệm Niệm giao công việc cho Đường Kiến Thụ bọn họ, cô thì  ngoài chơi cùng Thẩm Kiêu.
Gia đình Đường Cảnh Lâm và Triệu Phương Hoa cũng rời   .
Trước khi , họ tạm biệt Đường Niệm Niệm, tuy lưu luyến  nỡ nhưng cũng  quá buồn bã, bởi vì Đường Niệm Niệm   nhanh sẽ  thể gặp , họ mang theo hi vọng  về.
Đường Niệm Niệm dẫn Thẩm Kiêu dạo một vòng phố lớn ngõ nhỏ ở Dương Thành, chụp  nhiều hình, mua  ít đặc sản bản địa.
Trong một con hẻm nhỏ, họ còn gặp  đám  của Kurt, cũng  ngoài dạo phố.
Một quả bóng da ném , suýt chút đập   Kurt,  đó một bé trai chạy ,  dám  nhặt bóng, sợ hãi .
Đường Niệm Niệm dừng , xem thử tên  phản ứng như thế nào.
Kurt đen mặt, mở miệng liền  chửi.
    nhanh  tỉnh táo, còn sờ cổ, vết thương đó mới  đóng vảy, còn đau.
“Là chú   rõ đường,  liên quan tới cháu, xin , tiền  cháu cầm  mua kẹo ăn.”
Kurt nặn  một nụ  hiền hòa như gió xuân, khom , nhét một tờ tiền  trong túi của bé trai.
Mẹ của bé trai vội vàng chạy tới,  thấy con trai va   tây, vội chạy tới xin  nhưng   thao tác của Kurt  cho ngơ ngác.
“Xin , tiền   thể nhận, là con   đúng!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70-xuyen-thanh-tieu-phao-hoi-nguoc-tra-lam-giau/chuong-657.html.]
Người  kéo con trai,  trả tiền cho Kurt, cô   dám nhận tiền , sợ  phiền phức.
“Nhận , là  của !”
Kurt kiên quyết  đưa tiền,  nãy    suýt phạm , thần c.h.ế.t chắc chắn   thấy , tiền   nhận lấy,   sợ buổi tối thần c.h.ế.t  tới c.ắ.t c.ổ  .
Hai  ông  gà bà  vịt,     hiểu lời của  , Kurt cũng   hiểu lời của cô , rơi  giằng co.
Vân Mộng Hạ Vũ
“Nhận !”
Đường Niệm Niệm  tới, nhận tiền của Kurt, là một tờ mười đô la, đủ cho hai  con  cải thiện cuộc sống.
Cô nhét tiền  trong tay  , trấn an : “Sẽ   phiền phức , yên tâm!”
“Đây là tiền gì? Tiêu  ?”
Tuy    quen  Đường Niệm Niệm nhưng cô  cảm thấy cô gái xinh   mang tới cho cô  một cảm giác cực kỳ an tâm, thế là yên tâm nhận tiền, chỉ là cô    đô la,    tiêu như thế nào.
“Đến ngân hàng đổi tiền,  thể đổi  hơn hai mươi tệ, đừng tiêu lung tung.” Đường Niệm Niệm  cho cô  .
“Quá nhiều , tiền    nhận, cô gái, cô trả cho  tây  , vốn dĩ là con trai  va   ,   thể lấy tiền của   chứ, tiền  nên lấy  thể lấy!”
Người     đáng giá hai mươi tệ, mặt biến sắc, kiên quyết  trả cho Kurt.
Đường Niệm Niệm cũng  khuyên cô ,  với Kurt: “Mẹ đứa trẻ   nhận tiền của , chị  nghèo tiền  nghèo chí, sẽ  nhận  tiền  rõ lai lịch , hơn nữa chuyện  vốn dĩ là con trai chị  sai, chị   con trai xin  !”
“Không cần xin , đứa trẻ  sai,  nãy  suýt chút mắng nó ,  nên xin !”
Kurt sợ tới lắc đầu nguầy nguậy,    dám nhận lời xin , thần c.h.ế.t sẽ  tha cho  .
“Cầu xin cô nhận tiền ,  ơn!”
Kurt nhỏ tiếng khẩn cầu, nếu tiền   nhận, sợ là     thấy  mặt trời ngày mai nữa.