“Thím hai,   sai ,  đây đều là   đúng,    chắc chắn sửa,     Tiểu Niệm nữa, xin thím cho cả nhà  miếng cơm ăn !”
Có mấy  lao tới  mặt bà cụ Đường, quỳ xuống dập đầu, còn khổ sở khẩn cầu.
Bà cụ Đường giật nảy  tránh sang một bên, chửi: “Các   tổn thọ của bà đây , tự dưng dập đầu với bà, phi…thật xui xẻo!”
Bà   sống lâu trăm tuổi, hưởng phúc thêm mấy chục năm nữa!
“ thấy các  chính là tư tưởng  vấn đề, còn chê bai  ruộng,   ruộng các  ăn gì? Đều   ruộng, nhân dân cả nước đều  đói bụng, vốn dĩ chính là con nhà nông, còn chê bai  ruộng, tư tưởng và thái độ đều  vấn đề lớn!”
Bà cụ Đường  ở cao điểm đạo đức, cực kỳ chính nghĩa quở trách một trận, những    dám phản bác một câu nào, nếu để  khác nắm thóp, họ sẽ  đưa tới nông trưởng cải tạo.
“Mãn Sơn,   họ còn tới quậy, cháu cứ  với lãnh đạo công xã, đưa tới nông trường tiếp nhận giáo dục, cháu  đội trưởng quá yếu ớt , chút chuyện nhỏ cũng  xử lý , đối phó những   tư tưởng  đoan chính , giáo dục là đúng !”
Bà cụ Đường  ngắm chuẩn lửa đạn  đại đội trưởng,   mạch lạc.
Các thôn dân đều  lượt gật đầu, lớn tiếng ủng hộ bà cụ Đường: “Không sai, tư tưởng  vấn đề thì đưa tới nông trường cải tạo,  thể để mấy cục phân chuột  phá hỏng danh dự của thôn chúng !”
“Không sai,  thấy đưa  ngay bây giờ luôn, đỡ cho ngày ngày tới gây sự!”
Mấy  trai trẻ trung sung sức  về phía những  gây sự,  áp giải họ tới nông trường.
“Chúng   quậy, quậy lúc nào!”
Những   sợ hãi bỏ chạy tán loạn, tuy  cam tâm nhưng cũng  dám quậy nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70-xuyen-thanh-tieu-phao-hoi-nguoc-tra-lam-giau/chuong-660.html.]
Bây giờ họ là phái thiểu  trong thôn, thiểu   đấu  đa !
Bà cụ Đường ghét bỏ trừng đại đội trưởng, lớn tiếng trách: “Cũng chỉ tại bác lớn tuổi , nếu sớm hơn mấy chục năm, đội trưởng còn  tới lượt cháu !”
Đại đội trưởng mang một bụng tức, nhưng   dám phản bác.
Phần lớn  trong thôn đều ở đây, Đường Niệm Niệm nhân cơ hội : “Cháu  rõ  nữa, chỉ cần   giữ quy tắc, đừng  lung tung ở bên ngoài, xưởng chúng  chắc chắn sẽ ngày càng phát triển, lương của   cũng sẽ ngày càng cao, cuộc sống cũng sẽ ngày càng hồng phát!”
“Tiểu Niệm giỏi quá!”
Không  ai  một câu,   đều đồng thành ồ lên, sĩ khí lập tức tăng cao.
Đường Niệm Niệm quơ hai tay xuống, âm thanh lập tức dừng , đại đội trưởng  đến ngưỡng mộ, ông  cũng   uy nghiêm như thế ,  cần lên tiếng, vươn tay là  thể chỉ huy  khác.
“Năm  còn sẽ mở nhà máy cơ giới, Đường Thôn chúng  chắc chắn sẽ ngày càng  lên, nhưng cháu  , nếu ai  loạn  lưng, đừng trách cháu  nể tình nghĩa cùng thôn, sai một , cả đời  dùng!”
Giọng  của Đường Niệm Niệm lạnh , còn lạnh lùng lướt mắt một vòng về phía các thôn dân, mỗi    tới đều  khỏi run ,  khỏi tự chủ thẳng lưng lên,  dám thở mạnh.
“Nếu ai dám giở trò  lưng nữa,  tuyệt đối  tha cho  đó!”
“ cũng !”
Vân Mộng Hạ Vũ
Mấy thanh thiếu niên dẫn đầu bày tỏ thái độ, quan hệ giữa họ và Đường Kiến Thụ, Đường Mãn Đồng đều  , cũng   trong xưởng, vô cùng hài lòng với cuộc sống hiện tại.
Họ    về ngày tháng cơ cực bán mặt cho đất bán lưng cho trời như  đây, mệt sống mệt c.h.ế.t cả năm cũng   ăn no,  tặng quà cho cô gái  thích, trong túi   nổi đồng bạc.
Bây giờ họ kiếm  lương,  mua gì thì mua đó, cô gái  đây coi thường họ, bây giờ đều chủ động nhờ bà mai tới nhà, tới lượt họ chọn  khác , những điều  đều là phúc do Đường Niệm Niệm mang tới cho họ, họ  kiên định bảo vệ Đường Niệm Niệm.