Thôn dân khác cũng đều hô lên theo, bày tỏ kiên định bảo vệ diện mạo và tác phong của thôn làng, cho cứt chuột phá hoại ngày tháng tươi của thôn.
Đại đội trưởng càng thêm ngưỡng mộ, ông cũng sức hiệu triệu như thế !
Đáng tiếc ông , bảo trong thôn việc, ông còn mặt nóng dán m.ô.n.g lạnh, rách da miệng, cổ họng bốc khói mới thể xong một chuyện.
Haiz!
Đường Niệm Niệm khơi dậy đủ sĩ khí, cảnh cáo một trận, tát một cái cho một quả táo ngọt, các thôn dân đều hăng hái .
“Tiểu Niệm, vĩnh viễn sắp xếp công việc cho những đó chắc chắn , dù cũng là cùng thôn.”
Đại đội trưởng lo lắng xảy chuyện, thể ép quá thể, nếu chó cùng rứt dậu, sẽ xảy chuyện lớn.
“Năm sắp xếp, hơn nữa là việc tay chân, thể để họ tiếp xúc công việc kỹ thuật!”
Đường Niệm Niệm phản đối, sắp xếp một công việc tay chân, họ chịu thì , chịu thì khỏi .
“Được!”
Vân Mộng Hạ Vũ
Lúc đại đội trưởng mới yên tâm.
Sau khi trải qua chuyện , mười mấy hộ gia đình đó ngoan ngoãn hơn nhiều, an đồng việc, cũng dám đàm tiếu lung tung nữa, thôn làng bình yên bận rộn, mỗi , phân trai gái già trẻ đều bận rộn vì cuộc sống, mỗi ngày đều trôi qua cực kỳ phong phú.
Thời gian như thoi đưa, thời tiết ngày càng lạnh, tháng mười hai, Đường Thôn đón trận tuyết đầu tiên của mùa đông.
Đường Niệm Niệm còn đang ngủ giường, thấy tiếng hô to của Cửu Cân: “Tuyết rơi !”
Cô bé cực kỳ vui, quần áo cũng mặc đàng hoàng chạy sân, hốt mớ tuyết hàng rào cho miệng.
“Ăn đau bụng, ba ngày đánh con ngứa đòn, cho bà!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70-xuyen-thanh-tieu-phao-hoi-nguoc-tra-lam-giau/chuong-661.html.]
Bà cụ Đường ở cổng thấy, cầm chổi, sải bước tới, túm cổ áo của Cửu Cân kéo nhà, phủi tuyết tay cô bé , đó phát một cái m.ô.n.g cô bé, phát bem bép mấy cái.
Đường Cửu Cân cắn răng, bày biểu cảm thà c.h.ế.t khuất phục, rên cũng rên một tiếng.
Dù cũng cách lớp quần bông, hề đau chút nào.
“Mặc đồ đàng hoàng, còn ăn tuyết nữa, vả vỡ mồm đấy!”
Bà cụ Đường hung dữ, lấy áo bông huơ nóng từ trong lòng bếp, mặc cho Cửu Cân, còn hung dữ cảnh cáo vài câu.
“Vâng!”
Cửu Cân trả lời chút thành ý, bà cụ hung dữ : “Mớ tuyết đó bẩn lắm, là vi khuẩn, ăn trong bụng con cũng là vi khuẩn, khi lớn lên sẽ chui khỏi miệng con!”
Cô bé sợ khiếp, gương mặt nhỏ hoảng, còn vươn tay sờ bụng, nãy khi bà nội đánh cô bé, cô bé ăn một miếng tuyết, vi khuẩn ở trong bụng chứ?
Nghĩ tới vi khuẩn béo núc chui từ trong miệng, còn thể cắn nát bụng , Cửu Cân càng hoảng.
Bà cụ Đường thành công hù dọa cháu gái, đắc ý hừ tiếng, múc một chậu nước nóng từ trong nồi cho Cửu Cân rửa mặt.
Bữa sáng bà nấu xong, mỗi ngày dậy sớm nhất nhà đều là bà , mùa đông bà còn dậy sớm hơn, khi xong bữa sáng, sẽ bỏ quần áo, giày của bọn trẻ trong lòng bếp nóng hổi huơ lửa, như khi mặc sẽ thấy lạnh.
Từ nhỏ, bà cụ Đường như , trong ấn tượng của Đường Niệm Niệm, cô từng mặc đồ lạnh mùa đông bao giờ, quần áo mặc đều ấm áp, lạnh chút nào.
“Bà nội, tuyết rơi , ngày mai thể học ?”
Cửu Cân rửa mặt xong, hùng hồn đưa yêu cầu.
Cho dù học mấy tháng, Cửu Cân vẫn thích trường học, từ sáng tới tối đều nhốt trong phòng, giáo viên ở bên niệm kinh, ngột ngạt c.h.ế.t .
“Ngày mai con ăn cơm ?”
Bà cụ Đường hung hăng trừng mắt, thiếu kiên nhẫn đẩy Cửu Cân đang chắn đường , chuẩn đồ cúng thăm mộ.