Sắp đông chí , tập tục ở Đường Thôn,  đông chí  cúng    mất, mỗi năm mấy ngày  đông chí, bà cụ Đường đều sẽ chuẩn  sẵn đồ cúng, bình thường đều là món ăn ông cụ Đường Thanh Sơn thích ăn,  rượu  thịt,  đó cả nhà lặng lẽ lên núi cúng bái ông cụ.
Tuy bây giờ nghiêm cấm mê tín phong kiến,  cho thắp hương bái Phật, nhưng Đường Thôn  nghiêm trọng như thế, chỉ cần  gióng trống khua chiêng , cho dù    thấy cũng sẽ  tố cáo.
Dù  cũng mấy nghìn năm , trong xương cốt  Hoa Hạ đều tin những cái , hơn nữa gia đình nào cũng    qua đời,  ai nhảy  từ trong khe đá,  ai  bừa trong loại chuyện .
“Cửu Cân,  gọi chị hai con dậy!”
Bà cụ Đường gọi Cửu Cân đang ủ rũ, hôm nay là ngày cúng bái, gia đình Mãn Ngân trong thành phố, còn  Lục Cân đều chạy về, hiếm khi cả nhà tụ tập  với , chính là vì thăm mộ ông cụ.
“Vâng!”
Cửu Cân   phòng, nhưng  mấy bước, mắt cô bé linh hoạt đảo quanh,  chạy  sân, lặng lẽ hốt một nắm tuyết, lén la lén lút đến phòng của Đường Niệm Niệm.
“Con cả con hai con ba, dậy thôi, còn  bà đây  thỉnh chúng bay ?”
Bà cụ Đường tràn đầy khí lực  trong phòng khách gọi, các phòng đều   phản ứng.
“Còn  dậy nữa thì nhịn hết!”
Bà cụ Đường gọi  thứ hai, trong giọng  trộn lẫn chút tức giận.
Vợ chồng Đường Mãn Kim  dậy, còn  Đường Cửu Cân, Tuyên Trân Châu cũng dậy , những  khác vẫn   phản ứng.
“Đứa nào cũng lười như sâu, chúng bay ngủ nướng , húp gió tây bắc hết cho bà!”
Lửa giận của bà cụ Đường  đè nén , hung dữ xông  phòng mấy  ngủ nướng,   hai lời xốc chăn lên, ngoại trừ Đường Niệm Niệm.
“A…  gì ? Lạnh c.h.ế.t con !” Đường Mãn Đồng kêu to.
“Bà nội bà đừng lật nữa, con  lớn !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70-xuyen-thanh-tieu-phao-hoi-nguoc-tra-lam-giau/chuong-662.html.]
Đường Đông Cường   hổ  giận dữ kéo chăn,    mười sáu tuổi , bà nội vẫn giống như khi còn nhỏ, tùy tiện  phòng  , còn lật chăn của  ,  cho   chút riêng tư nào.
“Lúc nhỏ bà đây còn xi đái cho con đấy, mau dậy !”
Bà cụ Đường phát một cái rõ đau lên m.ô.n.g cháu trai,  hung dữ trừng mắt,    giáo huấn những  khác.
Đường Đông Cường bất lực mặc đồ, căn bản   chuyện  với bà nội.
Đường Niệm Niệm vẫn đang  trong chăn, trời lạnh như , ngoài chăn đều là phương xa, cô ngay cả  vệ sinh cũng  trong  gian, lười  ngoài.
“Nằm thêm năm phút nữa  dậy!”
Đường Niệm Niệm hứa năm phút  thứ ba,  đó   hai cái năm phút , cô vẫn  thể chiến thắng ổ chăn.
“Chị hai!”
Đường Cửu Cân đẩy cửa  , hai tay bỏ  lưng, gương mặt nhỏ đỏ hồng.
Đường Niệm Niệm  phản ứng, trời lạnh, cô cũng lười mở miệng.
“Bà bảo chị dậy, hôm nay  lên núi thăm ông nội!”
Đường Cửu Cân  bò bên mép giường,  chuyện bên tai cô,  nóng cô bé phả  tiếp xúc  da liền ngưng thành  nước, cực kỳ khó chịu.
“Lát nữa sẽ dậy.”
Đường Niệm Niệm trở , bà của cô  một thói quen   , mỗi    chuyện gì, rõ ràng là tám giờ xuất phát dư sức, bà cô sáu giờ  giống như đòi mạng, gọi hết cả nhà dậy,  đó bận rộn cả buổi, cả nhà  ghế lạnh trong nhà giống như kẻ ngốc.
Cho nên mỗi khi bà cụ Đường đòi mạng, Đường Niệm Niệm đều bất động,   tới khi thời gian  chuẩn mới dậy.
“Chị hai, bên ngoài tuyết lớn lắm, ngày mai  thể   học ? Đi đường dễ ngã.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Nửa  của Đường Cửu Cân  bò lên, một mực kề sát   chuyện.