“Bà, con còn  ăn hoành thánh khoai sọ!”
Đường Niệm Niệm  ăn hoành thánh khoai sọ, miệng chảy nước miếng, lâu   ăn.
“Rảnh  gói.”
Bà cụ Đường hiếm khi dịu dàng, đồng ý.
“Bà, con còn  ăn…”
Đường Niệm Niệm  nước lấn tới, còn  bảo bà cụ hầm chân giò ăn, cũng lâu   ăn, chỉ  điều, cô còn    chân giò   bà cụ vả một phát.
Bà cụ Đường sầm mặt, hung hăng vả một phát tới, cuối cùng trong lòng cũng thoải mái.
Vân Mộng Hạ Vũ
“Bánh củi  con   ăn ?”
Câu  kinh điển đó cuối cùng cũng mắng ,   cả nhà đều thoải mái, Đường Mãn Đồng thậm chí còn vui sướng khi  gặp họa, rung chân,   bảo mà,      thể là  dịu dàng?
Tiểu Niệm chính là đang khiêu vũ  đầu hổ cái, tìm chết!
Đường Niệm Niệm hậm hực  bên cạnh Đường Mãn Đồng, giành lấy giỏ than từ trong tay  .
“Chú mới  huơ thôi, cháu  cái khác !”
Đường Mãn Đồng giật ,   đang lạnh.
“Chú út, chú trẻ như   sợ lạnh đến thế, dương khí quá mỏng,   ?”
Đường Niệm Niệm  giật về, còn đ.â.m chọt một câu.
“Chú của cháu dương khí  thịnh, đừng hòng khích chú.”
Đường Mãn Đồng  dính bẫy, vươn tay cướp , Đường Niệm Niệm  chịu, hai chú cháu   ghế, giật qua giật ,  loạn hết lên, hai cái ghế trúc tuổi đời  nhỏ phát  tiếng thở dài kẽo kẹt, tràn ngập nguy cơ.
“Kẽo kẹt…kẽo…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70-xuyen-thanh-tieu-phao-hoi-nguoc-tra-lam-giau/chuong-664.html.]
Cuối cùng, chiếc ghế một đống tuổi  thể sánh với bà cụ Đường  chịu đựng  sự phá hoại của hai kẻ , cáo lão nghỉ hưu.
Đường Mãn Đồng   ghế, ngã chổng vó lên trời, ghế cũng rụng rời, giỏ than cũng rơi, than củi đỏ au văng  sàn, còn  mấy miếng b.ắ.n  quần bà cụ Đường   nhà.
Hôm nay bà cụ  mặc quần vải nhung mới may,  than b.ắ.n  như , cháy mấy cái lỗ.
Đường Mãn Đồng còn đang   đất,  một cái liền  đại sự  lành, sợ tới luống cuống tay chân,  bò dậy bỏ chạy.
“Con  hai mươi mấy tuổi , còn giỡn với trẻ con, khi nào con mới  thể hiểu chuyện một chút? Người khác bằng tuổi con, con cái  sắp  học , con xem xem con ngày ngày, ngoài ăn cơm đánh rắm  loạn, con còn  thể  gì?”
Bà cụ Đường lửa giận ngút trời, túm lấy tóc của con trai út,  chửi  đánh.
Lại  thấy cái ghế chia năm xẻ bảy  đất, bà cụ Đường càng tức,  sức đập mấy cái lên  Đường Mãn Đồng, chửi: “Cái ghế  là do ông nội con , cái đồ phá của , sửa ghế  cho ,  sửa  thì đừng ăn cơm nữa.”
“Biết , ,  nhẹ chút!”
Đường Mãn Đồng liên tục xin tha, sức tay của    ngày càng lớn, quất   đau tới tận xương.
“Sửa ghế cho !”
Bà cụ Đường nghiến răng nghiến lợi quát,  tức giận trừng Đường Niệm Niệm giả  chim cút bên cạnh, đen mặt về phòng  quần.
Quần mới may tháng , mới giặt  ba  nước, bà  còn  khoe đủ   hai đứa phá của   hỏng , ây dô…tức c.h.ế.t mất!
Bà cụ Đường lảm nhảm  chửi  về phòng, cả nhà đều thở phào,  nãy họ sợ khiếp, sợ  liên lụy.
“Chú ba chú cũng thật là,  hai mươi mấy tuổi  còn giống như mười mấy tuổi,  vững vàng chút nào, mau  sửa ghế!”
Đường Mãn Ngân  dám giáo huấn cháu gái, chỉ  thể nổi giận với em trai.
“Anh bớt  vài câu, chê  còn  đủ nhọc lòng?”
Tuyên Trân Châu trừng chồng một cái,  bếp múc bữa sáng.
Đường Mãn Ngân  he he,  dám đáp lời, bây giờ vợ  mang thai , ông   dám  nặng lời.