Chương Nhạc Vi sầm mặt, hừ lạnh,  đầu lướt qua hai ,  chào hỏi.
“Nhạc Vi!”
Tiền Ba chủ động chào hỏi, chỉ là đối phương  quan tâm, biểu cảm của   trở nên ngượng ngập,  mỉm  với Đường Niệm Niệm.
Đường Niệm Niệm gật đầu, sải bước đuổi theo Chương Nhạc Vi  phía .
“Đừng để ý tới tên  xa đó.”
Chương Nhạc Vi hung hăng trừng bóng lưng của Tiền Ba.
“Anh  gạt tình cảm của cô?”
“Thế thì  ,   mắt mù,   rõ bộ mặt thật của  phụ nữ đó,   với  ,   còn   đố kỵ Dương Mỹ Lệ,   nhỏ mọn, phi,  cần  đố kỵ với đồ thối tha vô liêm sỉ như Dương Mỹ Lệ?”
Vân Mộng Hạ Vũ
Giọng  của Chương Nhạc Vi bất giác cao lên, mắt ngấn lệ, xem  thật sự  Tiền Ba tổn thương.
Trên đường, miệng Chương Nhạc Vi  từng dừng ,   chuyện của Dương Mỹ Lệ.
“Cô  tay chân  sạch sẽ, lúc  học  trộm tiền và đồ ăn vặt của bạn học, còn từng trộm của , hồi cấp ba còn qua  với côn đồ ngoài trường,     ,  tới nhà  đàn ông đó ngủ , bình thường Dương Mỹ Lệ   chuyện với bạn học nam đều đỏ mặt, kết quả ngủ với đàn ông tích cực hơn ai hết, những chuyện  chỉ cần tới trường hỏi thăm là , Tiền Ba  giống như  mù, còn   bụng  hẹp hòi, lòng đố kỵ quá lớn, tức c.h.ế.t  mất!”
“Không , tới lúc đó   tổn thương là  !”
Đường Niệm Niệm  hiểu vì  Chương Nhạc Vi  tức giận như , nếu Dương Mỹ Lệ thật sự    ,  tổn thương cũng chỉ  Tiền Ba, cô  tức cái gì?
“Dù   với   cũng là bạn mà,  quá  bụng, sợ    tổn thương!”
Chương Nhạc Vi hậm hực.
“Kết quả  nhất chính là lừa tiền lừa sắc, cô lo cái gì?”
Đường Niệm Niệm trợn mắt, cũng  thể Dương Mỹ Lệ chỉ  tìm một  thành thật   chuyện cập bến mà thôi, gia cảnh Tiền Ba , còn khờ khạo, mắt cũng mù, là đối tượng phù hợp nhất,   chừng hai    thể hạnh phúc cả đời!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70-xuyen-thanh-tieu-phao-hoi-nguoc-tra-lam-giau/chuong-683.html.]
Nét mặt của Chương Nhạc Vi ngẩn , bỗng nhiên ảo não vỗ đầu, cắn răng : “ ,  bận lòng  gì!”
Cô  thật sự ăn no rửng mỡ, tự chuốc xui xẻo!
Phi!
Chương Nhạc Vi nghĩ thông  nhắc tới hai   nữa, hai  tới quán cơm ăn cơm trưa  đến ga tàu lửa.
“ tìm dì út  lấy vé tàu, xong ngay thôi!”
Chương Nhạc Vi chạy đến chỗ bán vé tìm dì út của cô , mười lăm phút , cô   , bên cạnh còn  thêm một  đàn ông trẻ.
Trắng trẻo tuấn tú, nho nhã lịch sự, nom giống như là thư sinh, nhưng  đàn ông dáng cao, xách mấy hành lý  to, cho dù cách lớp áo bông dày, cũng  thể cảm nhận  cơ bắp khỏe khoắn của  đàn ông .
Gương mặt thư sinh, dáng hình võ sĩ, đối với  nhiều cô gái mà , đàn ông kiểu   sức hấp dẫn chí mạng.
Đường Niệm Niệm  chút hiểu Đường Hồng Hạnh.
“Niệm Niệm,   là bạn , Tuyên Xuân Vinh.”
Chương Nhạc Vi  chột , ánh mắt trốn tránh.
“Chào cô,  danh  lâu!” Tuyên Xuân Vinh mỉm  chìa tay .
Câu       khách sáo, mà là thật sự  danh  lâu.
Nửa năm nay, Đường Thôn  phát đạt,  trong thôn đều cải thiện cuộc sống, trở thành thôn giàu  nhất  công xã,  nhiều cô gái ở thôn   đều  gả tới Đường Thôn.
Mà tất cả đều do Đường Niệm Niệm mang tới.
“ cũng  danh  lâu!”
Đường Niệm Niệm bắt tay với  .
Sắc mặt Tuyên Xuân Vinh   đổi, đoán  vì  cô   như , chủ động : “  hứa hẹn gì với Đường Hồng Hạnh, tháng ba cô  từng tìm ,  từ chối ,     gặp mặt cô  nữa, đồ cô  tặng ,  cũng trả  hết .”