Cậu Chương công việc bận,   bao nhiêu thời gian, đưa danh sách khách hàng  , Chương Nhạc Vi ở  giúp dọn dẹp vệ sinh, Đường Niệm Niệm    bóng đèn, hơn nữa cô còn  việc quan trọng.
Cô gọi Chương Nhạc Vi , biểu cảm  nghiêm túc, dặn dò : “Muốn ở bên Tuyên Xuân Vinh thì đợi!”
“Đợi cha   nơi lỏng ? Cậu cũng bảo  đợi, còn    nhất định sẽ  biến động, cũng   là thật  giả.”
Chương Nhạc Vi bĩu môi, tâm trạng thấp thỏm, cô    liên lụy gia đình, cũng   chia tay Tuyên Xuân Vinh, nhưng bảo cô  đợi mãi, cô  cũng  .
Cô  sợ đợi   kết quả, uổng công phí sức.
 bảo cô  đoạn tuyệt quan hệ với gia đình, cô    nỡ.
Nội tâm Chương Nhạc Vi vô cùng rối bời, gương mặt ngập tràn ưu sầu.
“Nghe lời  của cô!”
Đường Niệm Niệm  xong liền , Chương Nhạc Vi đuổi theo hỏi: “Niệm Niệm,   cô tính   gì  ?”
Vân Mộng Hạ Vũ
“Ừm!”
Đường Niệm Niệm  phủ nhận, Chương Nhạc Vi lập tức vui vẻ, vẻ ưu sầu tiêu tan, Niệm Niệm tính thời tiết chuẩn như thế, chắc chắn sẽ  sai.
Cô  nhất định  kiên trì, đợi tới ngày mây tan trăng sáng!
Đường Niệm Niệm đuổi theo  Chương, mời    uống .
“Tiểu Đường, chỗ  còn  chút việc, cô  gì cứ  thẳng, cô là bạn của Tiểu Vi, đừng khách sáo!” Cậu Chương  .
“Chuyện  của   thể  ngắn gọn , yên tâm,  ảnh hưởng công việc của , còn sẽ giúp  tỏa sáng!”
Đường Niệm Niệm kéo  Chương tới quán  gần đó, gọi chút điểm tâm và  Long Tỉnh,  đó lấy đồ thủ công ngọc trai, đồ thủ công dệt bằng trúc, còn  quạt rơm, vớ từ trong túi .
Lần lượt bày lên bàn, vô cùng bắt mắt.
Cậu Chương  tới  chớp mắt,  hỏi: “Tiểu Đường, những thứ  cô mua ở ? Trông   quen mắt.’
Anh  cầm quạt rơm lên ngắm nghía, cuối cùng cũng nhớ , kinh hỉ : “Đây   là đồ thủ công hào quang rực rỡ trong hội quảng giao ? Hình như chính là ở tỉnh Chiết Giang chúng , Tiểu Đường cô mua ở ?”
Hội quảng giao mùa thu , tỉnh Chiết Giang  thành tích nổi trội, đặc biệt là một xưởng đồ thủ công doanh nghiệp cấp thôn, giành  đơn đặt hàng ngoại hối hai ba trăm vạn, ngay cả tòa soạn Tân Hoa cũng đăng báo, tuy chỉ nhắc tới một câu nhưng  Chương  ấn tượng  sâu.
“Chính là doanh nghiệp của thôn chúng ,  là một trong những  phụ trách của xưởng.”
Đường Niệm Niệm vô cùng phong thái  màu,  thấy bộ dạng trợn mắt líu lưỡi của  Chương, lòng hư vinh của cô  thỏa mãn cực lớn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70-xuyen-thanh-tieu-phao-hoi-nguoc-tra-lam-giau/chuong-698.html.]
Chẳng trách  nhiều  đều thích  màu, cảm giác  quả thực  tồi.
Ánh mắt  Chương trở nên sùng bái, khẩu khí  chuyện với Đường Niệm Niệm cũng trở nên tôn kính hơn, đối phương   cô gái ngu ngơ như cháu gái ,   là nữ cường nhân trí tuệ và nhan sắc đều vượt trội.
“  một nghi vấn.” Đường Niệm Niệm hỏi.
Cậu Chương  thẳng , rửa tai lắng .
“Xưởng chúng  lấy  thành tích lớn như thế, ngay cả tòa soạn Tân Hoa cũng đăng báo, vì  tòa soạn và đài truyền hình của tỉnh chúng  vẫn  tới thôn chúng  đăng báo?” Đường Niệm Niệm  vô cùng hùng hồn.
Tài liệu tin tức   bao, những   quá thiếu độ nhạy cảm tin tức .
Khóe miệng  Chương giật giật, đây là  đầu tiên gặp  chủ động yêu cầu phỏng vấn.
“Có hai mươi mấy đơn vị ở tỉnh Chiết Giang tham gia hội quảng giao, bình thường chúng  đều phỏng vấn các xưởng trong top 6!” Cậu Chương trả lời.
“Top 6 là sáu xưởng nào?” Đường Niệm Niệm chột  thỉnh giáo.
Cậu Chương  ba đơn vị, đều là xưởng lớn quốc doanh, hơn nữa   là sản phẩm công nghiệp và khai thác mỏ thì là sản phẩm máy móc, hoặc xưởng dệt, tổng doanh  ngoại hối của xưởng Mỹ Lệ quả thực  thể so với chúng.
“Cách sắp xếp  của các ,   cảm thấy nực  ? Đơn giá sản phẩm của chúng bao nhiêu, chúng  bao nhiêu? Hoàn   ở một cấp độ, một tấn bông và một tấn sắt, cái nào chiếm chỗ hơn?”
Đường Niệm Niệm cũng  tức giận, lãnh đạo đưa  kiểu sắp xếp , chắc chắn  bệnh nặng, cô  tức giận với  ngu.
Cậu Chương  khổ, bất lực : “  ý của cô, nhưng    quyền sắp xếp phỏng vấn, cô  với  cũng vô dụng.”
“Vậy  sắp xếp phỏng vấn ở đài truyền hình các  là ai?”
“Chủ nhiệm Tôn, ông  quyết định!”
“Chủ nhiệm Tôn sợ cái gì?”
Đường Niệm Niệm hỏi  trực tiếp.
Sống lưng  Chương  lạnh, lòng cũng  hoảng, cô gái    gì?
“  việc   trọng, yên tâm!” Đường Niệm Niệm an ủi  , nhưng  Chương    an ủi,  điều…
“Anh cũng    phỏng vấn tạm thời mãi chứ? Có   một chương trình   do  quyết định ?”
Đường Niệm Niệm lấy mồi nhử , Chương Nhạc Vi   của cô  luôn mơ ước  thể  một chương trình chế tác độc lập, nhưng bây giờ   chỉ  thể  phỏng vấn tạm thời, cách  chế tác độc lập mười vạn tám nghìn dặm.
Mắt  Chương sáng lên,   d.a.o động .