Đường Hồng Hạnh quậy lâu như , đại đội trưởng luôn nhịn, bây giờ cuối cùng ông  cũng  nhịn , lửa giận dồn nén tràn , sức lực ông  dùng  nhỏ, nửa gương mặt của Đường Hồng Hạnh sưng rõ cao.
Hoàng Chiêu Đệ giật nảy , còn   xót, nhưng  nhanh liền quyết tâm, con gái   lời lắm, đánh mấy cái cũng  .
Đường Hồng Hạnh ôm mặt, thấp giọng thút thít,  cực kỳ thương tâm, cả  lộ  tang tóc, khiến đại đội trưởng  thấy càng thêm tức giận, chửi: “Cha  mày vẫn còn sống sờ sờ, mày  tang cái gì!”
“Mãn Sơn đừng  lung tung, sắp tới tết !”
Bà cụ Đường bất mãn quở trách,  lớn như   còn ăn  bậy bạ,  vài lời xui xẻo  thể  bừa.
Ông bốn sống ở kế bên  thấy động tĩnh cũng tới,  thấy cháu gái  nỉ non, ông    gì cả,  xuống  thử là tình huống gì.
Đường Mãn Đồng : “Cháu hỏi Tuyên Xuân Vinh ,      với Hồng Hạnh  chuyện  quá mười câu, còn  rõ ràng với Hồng Hạnh ,     suy nghĩ đó với Hồng Hạnh, cũng sẽ  cưới Hồng Hạnh.”
Sắc mặt vợ chồng đại đội trưởng đều  đổi, họ luôn cho rằng con gái và Tuyên Xuân Vinh là mến mộ , bây giờ  là con gái đơn phương?
Điều  còn khó chịu hơn đánh họ một bạt tai!
“Hồng Hạnh, Tuyên Xuân Vinh từng  những lời  với cháu ?” Đường Mãn Đồng hỏi.
“Anh  chỉ cố ý  như  thôi,   sợ liên lụy cháu!”
Đường Hồng Hạnh thút thít trả lời, lời   khiến vợ chồng đại đội trưởng tức giận suýt hộc máu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70-xuyen-thanh-tieu-phao-hoi-nguoc-tra-lam-giau/chuong-705.html.]
Đại đội trưởng  kìm chế  lửa giận, tiện tay cầm cây thước  bàn lên, quất   Đường Hồng Hạnh, còn mắng: “Mày  còn liêm sỉ ? Người    thích mày, mày còn mặt dày mày dạn quấn lấy, còn  nhảy sông uy h.i.ế.p  nhà, mặt mũi nhà họ Đường đều  đồ ngu mày  mất hết !”
Đường Mãn Sơn ông    sinh  một đứa con gái   liêm sỉ, ngu si tột độ như thế ?
Đại đội trưởng thật sự tức điên, điều  còn khiến ông  tức giận hơn cả việc con gái và Tuyên Xuân Vinh thích ,  đây ông  còn cảm thấy Đường Ngũ Cân ngu, bây giờ xem , đứa con nhà  còn ngu hơn Đường Ngũ Cân, hai thứ  kẻ tám lạng  nửa cân, đều là đồ ngu!
Đường Hồng Hạnh cắn chặt răng,  thể đau tới mức co quắp, nhưng cô  cố nhịn, nước mắt chảy ào ào, giống như chịu ấm ức  lớn, đại đội trưởng  bộ dạng  của cô , phổi tức  nổ tung, quất thước càng hung.
“Bốp!”
Thước  gãy, đại đội trưởng ném nửa khúc  tay, còn   lấy đồ dạy dỗ con gái ngỗ nghịch.
“Đừng đánh nữa, đánh c.h.ế.t nó cũng vô dụng, nhờ bà mai Mã  xem thử đàn ông trong núi, lớn tuổi một chút, tính khí cứng một chút, siêng năng chịu khó là , ăn tết xong liền gả tới!”
Vân Mộng Hạ Vũ
Ông bốn sầm mặt ngăn cản đại đội trưởng, bình thường ông   quản chuyện trong nhà, nhưng   nghĩa ông    tiếng , ông   như , về cơ bản chuyện  đóng thuyền.
“Không , ông nội, cháu  gả cho  Xuân Vinh,    tìm đối tượng , cầu xin ông, cháu  gả cho   sẽ c.h.ế.t đó!”
Đường Hồng Hạnh quỳ xuống khổ sở khẩn cầu, cảnh tượng  khiến    cảm giác quen thuộc, họ đều nghĩ tới Đường Ngũ Cân, lúc đầu cũng náo như , luôn miệng đòi gả cho tên mắt kính, kết quả bây giờ mạng cũng  còn.
“Mày  chết,  c.h.ế.t ngay bây giờ!”
Đại đội trưởng xông  sân ,  nhanh liền  , lấy nửa chai thuốc trừ sâu, còn  một cái dây thừng, một cái kéo sắc bén, ném  mặt Đường Hồng Hạnh, ông  thà uổng công nuôi đứa con gái ngỗ nghịch  mười chín năm, cũng sẽ  để đồ ngu   mất mặt nhà họ Đường.