Tuyên Xuân Vinh    yêu , đứa con gái ngỗ nghịch  còn dây dưa  dứt, chính là   liêm sỉ, chính là ngu  thể tả!
Đường Hồng Hạnh run tay, nhặt cái kéo gần cô  nhất, Hoàng Chiêu Đệ  ngăn cản,  đại đội trưởng hung hăng trừng mắt, bà   dám nữa, ôm mặt .
Vân Mộng Hạ Vũ
“Tuyên Xuân Vinh  từ chối mày rõ ràng như thế, mày   hiểu tiếng ? Còn mặt dày mày dạn quấn lấy  , mất hết mặt mũi nhà họ Đường, nếu mày  lời thì dựa theo sắp xếp của tao, sang năm gả  núi,  chịu ,  c.h.ế.t ngay bây giờ, tao tuyệt đối  ngăn cản!”
Đại đội trưởng mặt lạnh như băng, lời   còn lạnh hơn băng.
Bây giờ ông   hối hận, trong nhà chỉ  một đứa con gái, ông  và vợ đều chiều chuộng  quá, nuôi đứa con gái  thành ngu  ích kỷ, cũng đành, cứ coi như kiếp  mắc nợ nghiệt chướng , bây giờ trả.
Đường Hồng Hạnh giơ kéo lên, run rẩy đưa cổ , Hoàng Chiêu Đệ mấy  đều  ngăn cản, đều  đại đội trưởng cản , bà   dám  nữa,  lưng  .
Trong nhà  yên tĩnh,  ai lên tiếng, chỉ  tiếng  của  con Đường Hồng Hạnh và Hoàng Chiêu Đệ.
Đường Niệm Niệm nhàm chán ngáp một cái, lề mà lề mề, chắc chắn là  nỡ chết, Đường Hồng Hạnh  còn  bằng Đường Ngũ Cân, khi Đường Ngũ Cân c.ắ.t c.ổ  chút hàm hồ.
Cuối cùng Đường Hồng Hạnh cũng  xuống tay, kéo dừng  lâu  cổ, rơi xuống đất, cô  bi phẫn  đại đội trưởng, oán hận : “Cha, vì  cha cứ  ép c.h.ế.t con? Con là con gái ruột của cha!”
“Tao   đứa con gái ngu xuẩn ích kỷ như mày, hai con đường tao  rõ , nếu mày   dám c.h.ế.t thì ngoan ngoãn ở nhà, sang năm gả  núi, cũng  cần tới nhà máy vớ  việc nữa!”
Đại đội trưởng   lạnh lòng, ông  sẽ  để thứ ngu dốt  ở  Đường Thôn nữa, gả  sớm một chút tự sinh tự diệt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70-xuyen-thanh-tieu-phao-hoi-nguoc-tra-lam-giau/chuong-706.html.]
Cũng đừng trách ông  tàn nhẫn, ai bảo đồ ngu    sống cuộc sống tươi , một mực học theo Đường Ngũ Cân, chọn một con đường cùng tự hủy diệt!
“Con  gả, cha, cha cho con gặp mặt Tuyên Xuân Vinh một , con hỏi rõ sẽ c.h.ế.t tâm, xin cha cho con gặp mặt một !”
Đường Hồng Hạnh  lóc khẩn cầu, cô  vẫn  tin Tuyên Xuân Vinh sẽ  những lời đó, chắc chắn là vì   liên lụy cô , mới cố ý  những lời tàn nhẫn đó, cô   đích  hỏi rõ ràng.
“Bác ba, ba ngày  đài truyền hình tới phỏng vấn, tới lúc đó đừng để xảy  chuyện.”
Đường Niệm Niệm chen  một câu, còn  với Đường Hồng Hạnh: “Bây giờ Tuyên Xuân Vinh ở tỉnh thành,   và  yêu   tình cảm  ,    với ,  đây nhiều  từ chối cô, đồ cô tặng tới,   cũng đều  nhận, còn  cô thường xuyên quấn lấy  , tạo nên quấy nhiễu  lớn với  , Tuyên Xuân Vinh nhờ  chuyển lời với cô, hi vọng cô   đừng tới tìm   nữa,      yêu hiểu lầm!”
Câu  phía  là Đường Niệm Niệm tự thêm , nhưng cô cảm thấy chắc Tuyên Xuân Vinh cũng nghĩ như , chỉ là    mà thôi.
Mặt Đường Hồng Hạnh tái mét, môi run lẩy bẩy, lẩm bẩm : “Không , Xuân Vinh sẽ   như  !”
“Tại   chứ? Tuyên Xuân Vinh  thích cô, cô thích  ,   nhất định  thích cô ? Cô như  quá cưỡng cầu ,   rõ ràng với cô, qua một  thời gian nữa đài truyền hình tới phỏng vấn, cô  an phận một chút, nếu gây  chuyện,  sẽ  khách sáo !”
Ngữ khí của Đường Niệm Niệm trở nên lạnh ,  xong liền  dậy, cô  sớm thiếu kiên nhẫn , loại ngu dốt  chính là lãng phí thời gian của cô.
“Tiểu Niệm, yên tâm, bác nhốt nó !”
Đại đội trưởng đảm bảo, ông     , lập tức  lấy dây thừng, gọi Đường Kiến Thụ cùng trói  với ông .
Đường Niệm Niệm  trả lời, cho dù Đường Hồng Hạnh thật sự gây chuyện, cô cũng  cách trị.