" dù cũng chiêu đãi vài món ăn ngon chứ? Người tới là khách, dùng rau xanh củ cải chiêu đãi thì cũng quá keo kiệt ," Đại đội trưởng trưng cầu ý kiến.
"Mời họ ăn thịt heo thịt bò thịt gà ?" Đường Niệm Niệm hỏi .
Đại đội trưởng ngượng ngùng nở nụ , đúng là ông đang nghĩ như , tới là khách, khi còn nghèo nàn, công xã tới chỉ đạo công tác, ông cũng lấy đồ ăn nhất để mời khách mà.
Hiện tại điều kiện hơn, chắc chắn thể để khách ăn mấy món mộc mạc quá .
"Bác ba, Chư Thành hai mươi mốt công xã, mỗi ngày một tới, sắp xếp hơn phân nửa tháng , đó là kể đến những cán bộ huyện, tỉnh thành, tỉnh nữa. Hiện tại Đường Thôn chúng lên ti vi, chắc chắn sẽ càng nhiều đến thăm, nếu bác đều an bài sơn hào hải vị, thông chúng bao nhiêu nhà máy nữa cũng đủ để bác sắp xếp chuyện ăn uống."
Đường Niệm Niệm chút khách khí, tính tình cô , căn bản chào đón những tới thăm.
Vẻ tươi mặt đại đội trưởng biến mất, ông rốt cuộc cũng lấy tinh thần, hoảng hốt : "Bé Niệm, là bác từ chối?"
"Bác đáp ứng hết , nhưng cự tuyệt chẳng bọn họ sẽ Đường Thôn chúng keo kiệt ? Bây giờ lỡ , nếu tới thăm, bác cứ lấy lấy lý do nhà máy bận rộn mà từ chối."
Đường Niệm Niệm tạm dừng,nhịn : "Bác ba, bác vấn đề lớn nhất của bác là gì ?"
"Là gì?"
Đại đội trưởng khiêm tốn thỉnh giáo.
"Quá coi trọng tình , bên tai mềm, về những chuyện như thế , bác cứ thương lượng cùng với ba, đừng một quyết định!"
Đường Niệm Niệm chừa chút mặt mũi nào, tật mềm lòng của đại đội trưởng là chỉ mới ngày một ngày hai.
Biểu tình của đại đội trưởng ngượng ngùng, ông gật đầu cam đoan: "Về bác chắc chắn sẽ quyết định một . Bé Niệm, cháu cứ yên tâm!"
Vân Mộng Hạ Vũ
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70-xuyen-thanh-tieu-phao-hoi-nguoc-tra-lam-giau/chuong-714.html.]
Chuyện quả thật là ông sai , đối với sự phê bình của bé Niệm, ông sẽ rút kinh nghiệm, cam đoan sẽ tái phạm.
Nhóm đầu tiên đến thăm là công xã ở bên cạnh, bọn họ phái mười đại biểu đến, xe máy cày đến, cả nam lẫn nữ đều xuýt xoa cơn gió lạnh. Đại đội trưởng nghênh đón ở đầu thôn, dẫn bọn họ đến chỗ phòng tiếp khách để sưởi ấm.
Uống hết một chén nóng, bọn họ dần ấm áp , đó tham quan phân xưởng, cơm trưa ăn ở nhà đại đội trưởng, quá nhiều món ăn, một bát thịt, thêm một ít rau dưa ăn kèm, cơm cũng chỉ là cơm khoai lang.
những đến thăm đều cảm thấy thế là long trọng , dù hiện tại nhiều còn ăn thịt, thức ăn cũng dầu, nấu cơm khoai lang cho ít nước, ăn nhão như cháo.
Hiện tại ăn cơm khô, còn thể ăn thịt, đây là bữa ăn nhất .
Vừa tiễn một nhóm, hôm một nhóm khác tới, liên tiếp năm nhóm tới đây, đại đội trưởng mệt đến mức chân bước loạng choạng, rốt cuộc ông cũng hiểu lời Đường Niệm Niệm ý nghĩa là gì.
"Phải từ chối, mặc kệ ai gì cũng từ chối!"
Buổi sáng đại đội trưởng xoa bóp eo, gian nan rời khỏi giường, hôm nay còn một nhóm tới thăm, ông phụ trách tiếp đãi.
"Xứng đáng, đây là ông tự tìm khổ mà ăn!"
Hoàng Chiêu Đệ thầm oán giận, mỗi khách đến bà đều nấu cơm, phiền c.h.ế.t mà.
"Đồng ý hết thôi, nếu ông mang về, bà đây nhất quyết hầu hạ!"
Hoàng Chiêu Đệ đe dọa, hiện tại bà là phụ trách việc đan quạt rơm, ít nhiều gì cũng coi như là một cán bộ, dựa mà nào cũng bắt bà nấu cơm. Thời gian quý giá của bà đều lãng phí chút chuyện vặt vãnh như thế , chậm trễ tiến độ công việc của bà.
"Không mang về nữa, ông đây còn đau eo đây !"
Đại đội trưởng bóp eo vài cái, đau c.h.ế.t ông mà. Chỉ tính thêm hôm nay, còn ba đợt cuối cùng nữa thôi, những ông sẽ từ chối hết.
Lúc đại đội trưởng hạ quyết tâm lớn, cán bộ công xã đến công tác tư tưởng cũng vô ích.