Sắc mặt của cán bộ hội liên hiệp phụ nữ ngượng ngập, giải vây cho : “Trước đây   cũng   như , ai  thể     là loại  ,  thể là bây giờ bệnh tình nghiêm trọng, Tiểu Du, cô nên dẫn   tới bệnh viện khám thử!”
“Khám , bác sĩ  hết thuốc chữa, chỉ sẽ ngày càng nghiêm trọng,    thể còn sẽ g.i.ế.c !”
Du Tú Mẫn thuận miệng  dối.
Cán bộ hội liên hiệp phụ nữ sợ tới biến sắc, bên cạnh còn  vài hàng xóm đang ,   cũng sợ khiếp.
Phạm Trung giả ngất  giường tức tới nhảy đổng lên, nhưng   quên mất   mặc đồ,  nhảy xuống giường, cơ thể trần trụi, dọa bà bác trong hội liên hiệp vội vã   .
Trên  Phạm Trung lạnh căm, ý thức  đang ở trần, vội vàng kéo thảm quấn , hung hăng nhào tới Du Tú Mẫn.
“Mày cmn ăn  bậy bạ, bêu  ông đây, ông đây lấy   bệnh thần kinh? Chắc chắn là con tiện nhân mày hại!”
Phạm Trung mất  lý trí, mặc kệ còn   ngoài ở đây, vung nắm đ.ấ.m lên  dạy dỗ Du Tú Mẫn, trong miệng còn văng tục  ngừng,  bên cạnh đều   nổi nữa,  lượt nhíu chặt mày.
“Phạm sư phụ bớt giận, đừng manh động!”
Thầy Hoa và mấy  đàn ông kéo Phạm Trung , nhưng trong lòng   coi thường Phạm Trung, đàn ông hèn mọn mới đánh vợ xả giận,  đây thật sự    Phạm Trung  là loại  .
“Thả  , ông đây  g.i.ế.c c.h.ế.t con tiện nhân !”
Vân Mộng Hạ Vũ
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70-xuyen-thanh-tieu-phao-hoi-nguoc-tra-lam-giau/chuong-728.html.]
Phạm Trung giống như con dã thú đang gầm gừ, lộ  hết vẻ dữ tợn, giống như  ăn , khiến các hàng xóm  thấy đều lắc đầu lia lịa, mất hết ấn tượng  về Phạm Trung.
Du Tú Mẫn ôm con gái sợ hãi chạy  khỏi nhà, còn : “Dạo  bệnh thần kinh của   ngày càng nặng, bác sĩ bảo   đừng uống rượu,    , ngày nào cũng uống, càng uống càng nhiều, bác sĩ  cứ uống như ,   sớm muộn cũng sẽ g.i.ế.c !”
“Tiện nhân mày  láo, ông đây   bệnh, là mày hại tao!”
Phạm Trung liều mạng giãy giụa, mấy  đàn ông cũng suýt chút  giữ   , trong lúc giãy giụa, thảm     rơi xuống,  biến thành trần như nhộng, nhưng    ý thức , còn giãy giụa kêu gào như một con thú  giam cầm, trông quả thực   giống  thần kinh  bình thường.
Hàng xóm láng giềng vốn dĩ chỉ tin bảy phần, bây giờ thì tin mười phần, dáng vẻ ăn   chắc chắn là bệnh điên,  bình thường  thể nào  bộ dạng .
Phạm Trung quậy hẳn một tiếng, cuối cùng là hàng xóm  thể nhịn  nữa, lấy cây đánh ngất  ,   đều  giày vò tới kiệt quệ,  oán niệm  nặng với Phạm Trung.
“Tiểu Du, trời sáng cô dẫn   tới bệnh viện khám thử, cứ tiếp tục như thế   , chúng  nghỉ ngơi cũng  nghỉ ngơi , buổi tối  ngủ ngon, sáng mai     tinh thần.”
“Bệnh điên của Phạm Trung nặng như , vẫn nên đưa   tới bệnh viện thần kinh nhốt  thì hơn, sống trong tòa nhà gia thuộc, các   sợ?”
“Sợ chứ, bệnh thần kinh g.i.ế.c   phạm pháp, Tiểu Du, cô vẫn nên đưa Phạm sư phụ tới bệnh viện thần kinh , tiếp tục như thế  quá đáng sợ!”
…
Các hàng xóm đua  , ý tứ đều giống , khuyên Du Tú Mẫn đưa Phạm Trung tới bệnh viện tâm thần nhốt , tiến triển thần tốc , ngay cả Đường Niệm Niệm cũng   bất ngờ.
Vốn dĩ cô lên kế hoạch ba ngày, biến Phạm Trung thành kẻ điên, bây giờ mới một đêm  giải quyết xong, các hàng xóm phối hợp quá ăn ý!