Bệnh viện tâm thần  quạnh quẽ, bác sĩ y tá đều túm năm tụm ba tán gẫu, vô cùng nhàn rỗi, Đường Niệm Niệm thuần thục quen thuộc tìm tới viện trưởng, viện trưởng và cô  quá quen  .
“Đồng chí Đường,  việc?”
Viện trưởng  thấy cô,   khép  miệng, nhờ  cô gái xinh   cho tiền và vật tư, bệnh viện tâm thần  thể thường xuyên ăn  thịt, cơm cũng  thể đảm bảo no.
“Mang tới cho ông một bệnh nhân, bệnh tình  chút nghiêm trọng,  khuynh hướng bạo lực, còn là gã điên háo sắc,  thấy phụ nữ liền  giở trò lưu manh, nhất định  trông chừng   chặt chẽ!”
Đường Niệm Niệm dăm ba câu  rõ bệnh tình của Phạm Trung, gương mặt hiền hòa của viện trưởng lập tức trở nên nghiêm túc, quan sát tỉ mỉ Phạm Trung.
“  . . . . . .   g.i.ế.c cô. . . . . .”
Phạm Trung đột nhiên phát hiện      sức lực, cũng  thể phát  tiếng,   lập tức giãy  khỏi sự kiềm chế của Đường Niệm Niệm, giống như hung thần ác sát vồ tới Du Tú Mẫn, la lối lên  g.i.ế.c .
Viện trưởng bình thản lấy còi từ trong túi , thổi một cái, phát hiện tiếng kêu chói tai,  nhanh, hai  đàn ông cao to vọt tới,  thấy Phạm Trung điên cuồng,  cần viện trưởng dặn dò, bọn họ thuần thục một trái một  giữ lấy Phạm Trung, bọn họ  diễn luyện thao tác  vô  , cho dù là bệnh nhân dữ tợn tới , đều  thoát khỏi vuốt sắt của họ.
“Thả  ,   g.i.ế.c cô . . . . . .”
Phạm Trung tức điên, hai mắt đỏ ngầu,    mất  lý trí, nhất định  g.i.ế.c Du Tú Mẫn.
Du Tú Mẫn sợ hãi trốn trong góc, run lẩy bẩy.
Vân Mộng Hạ Vũ
Viện trưởng lắc đầu, cảm khái : “Bệnh  nhẹ, dẫn   tới phòng bệnh  1, tăng lượng thuốc lên, trông coi nghiêm ngặt!”
“Vâng!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70-xuyen-thanh-tieu-phao-hoi-nguoc-tra-lam-giau/chuong-731.html.]
Hai  đàn ông đáp lời, xách Phạm Trung giống như con gà con, sải bước rời , Phạm Trung kêu la giống như heo  cắt tiết, tiếng kêu ngày càng nhỏ,  cùng biến mất hẳn.
Phòng bệnh  1 ở lầu bốn,  lồng sắt, dùng để nhốt bệnh nhân bệnh tình nghiêm trọng và  khuynh hướng bạo lực, Phạm Trung  nhốt  phòng bệnh  1 , mọc cánh cũng  bay  .
Hai bệnh nhân  thấy động tĩnh, hớn hở chạy tới xem náo nhiệt, bây giờ bọn họ mặt mày hồng hào, tinh thần phấn chấn, mấy đàn em của họ cũng , đều  viện trưởng chiếu cố đặc biệt, bữa ăn nào cũng  thịt, còn  thể ăn no, sống cuộc sống dưỡng lão hạnh phúc sớm.
Đường Niệm Niệm và Du Tú Mẫn   thủ tục nhập viện,  viện trưởng đích  mở cửa , thủ tục  xong  nhanh chóng.
“Yên tâm, bệnh nhân ở đây chắc chắn sẽ   sự chăm sóc  nhất, tuyệt đối sẽ  dừng thuốc!” Viện trưởng  híp mắt đảm bảo.
Đường Niệm Niệm và ông  trao đổi ánh mắt ngầm hiểu, cô bảo Du Tú Mẫn   ngoài dạo.
Du Tú Mẫn  rõ trong lòng, cô    Đường Niệm Niệm và viện trưởng là  quen, chắc chắn  chuyện riêng tư cần .
“ đến vườn hoa dạo chút.”
Du Tú Mẫn rời khỏi phòng  việc, còn đóng cửa .
Lúc  Đường Niệm Niệm mới  chuyện Phạm Trung ngược đãi vợ con: “Đứa trẻ   dọa tới nỗi  bóng ma tâm lý , công an và hội liên hiệp phụ nữ đều  quản, hết cách mới đưa tới đây, viện trưởng chiếu cố một chút!”
“Yên tâm , tới chỗ  , tuyệt đối sẽ  để    cơ hội thoát  nữa!”
Viện trưởng vỗ n.g.ự.c đảm bảo, ông  hận nhất là phế vật ức h.i.ế.p phụ nữ và con nít, vợ cưới về là để thương yêu, con sinh  là để sủng chiều, đàn ông đánh vợ đánh con ngay cả súc sinh cũng  bằng.
Sau  ông  sẽ chăm sóc, dùng thuốc mạnh nhất cho Phạm Trung,   bệnh  nhẹ,  dùng thuốc mạnh  khỏi .
Đường Niệm Niệm , : “Viện trưởng  việc  yên tâm,   mang một lô vật tư cho bệnh viện ăn tết, ở  xe đó.”