Diêu Hưng Quốc nom  vẻ thành thật đôn hậu, tuy cũng      chủ kiến, nhưng một khi  hạ quyết tâm thì sẽ lập tức  chấp hành,   tính toán thời gian,  với Đường Niệm Niệm: “Ba ngày ,  sẽ tới nhà máy Huy Hoàng điểm danh.”
Đường Niệm Niệm giật giật khóe miệng, khá lắm, còn vội vã hơn cả cô.
“Đơn vị các   chịu thả  nhỉ? Có cần  giúp ?”
Nhân tài kỹ thuật nòng cốt như Diêu Hưng Quốc, bất kể là đơn vị nào cũng sẽ  nỡ thả , Đường Niệm Niệm còn định nửa đêm tới nhà họ Tư, cấp  Diêu Hưng Quốc hù dọa một chút.
Diêu Hưng Quốc  khổ một tiếng, tự trào : “ ở đơn vị  cũng    cũng , lãnh đạo mong   , yên tâm , thủ tục điều động  thể  xong nhanh thôi.”
Từ Thượng Hải điều tới doanh nghiệp huyện thành ở tỉnh lẻ, đồng nghĩa với  đày xuống, chắc chắn sẽ   phiền phức, bộ kỹ thuật tăng nhiều cháo ít,   chiếm chỗ khiến  ít  đỏ mắt ganh tỵ, dạo   một hạng mục nhỏ trong tay  ,    xin vô  , bên  đều  đồng ý, chính là cố ý chặn  ,  khiến    khó mà lui.
“  rõ ,   thích nhân tình thế cố, cũng    lời  ý , càng   ứng phó  cảnh  việc như thế , quan hệ giữa  với  trong nhà máy các cô phức tạp ?”
Diêu Hưng Quốc bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện, lỡ như nhà máy Huy Hoàng  cũng là một đơn vị chú trọng nhân tình, nịnh hót,     thì hơn.
Đường Niệm Niệm , đảm bảo : “ cũng  thích những cái , cái khác   thể đảm bảo, nhưng chỉ cần  ở trong nhà máy một ngày, tuyệt đối sẽ  để  rơi  trong phiền phức nhân tình,  chỉ cần chú tâm nghiên cứu, cái khác  cần lo!”
“Vậy thì .”
Vân Mộng Hạ Vũ
Diêu Hưng Quốc yên tâm, xoay   về nhà máy  đơn xin.
“Thật sự  cần  giúp?” Đường Niệm Niệm hỏi.
“Cảm ơn,   thể  , ba ngày   liên lạc với cô bằng cách nào?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70-xuyen-thanh-tieu-phao-hoi-nguoc-tra-lam-giau/chuong-735.html.]
“Gọi  điện thoại .”
Đường Niệm Niệm cho  điện thoại, là trạm điện thoại ở con ngõ nhà kiểu tây cô sống, cho dù cô vắng nhà, thím Trương cũng  thể  điện thoại.
Diêu Hưng Quốc ghi , gật đầu, sải bước  về nhà máy, khi  ngang qua chỗ bảo vệ, đối phương còn khách sáo hỏi: “Anh Diêu, thật sự là bà con của  ?”
“ , bà con ở quê tìm   chút chuyện.”
Diêu Hưng Quốc khách sáo trả lời, vội vã  về phòng  việc.
Anh   một lúc liền  xin nghỉ, lý do là trong nhà  việc gấp cần xử lý, bình thường cho dù  bệnh   cũng sẽ  xin nghỉ, gần như  từng vắng mặt, cho nên  khi   xin nghỉ  vội vã rời ,  trong phòng  việc đều  tò mò.
“Nhà  Diêu xảy  chuyện gì ? Trông  vẻ như tâm trạng   lắm.”
“Có thể là  già  bệnh? Vừa nãy bảo vệ gọi điện thoại    bà con nhà   tới tìm .”
“Không đúng, sức khỏe của cha   Diêu  , hai hôm   còn  thấy họ, mặt mày hồng hào, tinh thần  .”
“Ôi trời, mau tới xem hình , ây dô… hổ c.h.ế.t mất…”
Có  phát hiện đại lục mới,  bàn  việc của Diêu Hưng Quốc, nhặt lên một bức ảnh, bên  chính là hình sắc nét của Dương Tuệ và Mạnh Sinh Dân, khó coi vô cùng,   đều sáp tới xem, chỉ  một cái liền  hổ  đầu , đồng thanh chửi xui xẻo.
“Hình như là Dương Tuệ và Mạnh Sinh Dân,   ngay hai    gian tình, mắt của  chắc chắn   lầm , chậc chậc chậc….thật vô liêm sỉ, cẩu nam nữ!”
Mọi  đều lộ  nét mặt khinh bỉ, niên đại , điều khiến   khinh bỉ nhất chính là  giày rách, bất kể là nam  nữ, nếu tác phong sinh hoạt  vấn đề, cả đời cũng  ngẩng nổi đầu, còn sẽ liên lụy  nhà.