Đường Niệm Niệm lấy  một quả táo, mới khiến cho cô nhóc ngậm miệng, quả táo là cô thu thập ở kiếp ,  gian của cô có thể giữ tươi, nhưng mà quả táo  còn nhiều lắm, ba năm tận thế  tiêu hao  ít.
"Chị hai, đây là cái gì? Ăn ngon thật!"
Vân Mộng Hạ Vũ
Đường Cửu Cân yêu thích cắn một ngụm, chua chua ngọt ngọt, ngon hơn quả dại  núi nhiều, cô bé  từng ăn qua quả nào ngon như .
So với quả nhỏ chú út và chú hai mua về ngon hơn nhiều.
"Quả táo!"
Đường Niệm Niệm lấy  chính là táo Fuji, một quả nửa cân, hiện tại quả táo  cơ bản đều  lớn,   cách nào so sánh  với quả táo của cô.
"Rất đắt ha? Chị hai chị ăn !"
Cô nhóc  nỡ ăn, nhón chân lên,  đút cho Đường Niệm Niệm ăn.
"Chị  ăn , em ăn ."
Đường Niệm Niệm từ chối, cô  quen ăn đồ  khác  nếm qua, cho nên, cô ghét nhất là ăn lẩu.
Dưới cái  của cô, cả bàn ăn lẩu, chính là đang ăn nước bọt của đối phương.
 mà cô nhóc Đường Cửu Cân  cho rằng chị hai  nỡ ăn, để dành cho cô bé ăn, cảm động  chết, còn âm thầm thề, chờ  khi cô bé lớn lên, nhất định  kiếm thật nhiều tiền, mua  nhiều đồ ăn ngon cho chị hai.
Trời  tối đen, mặt trăng  sáng, ánh trăng sáng trong chiếu  con đường nhỏ, lờ mờ giống như là phủ lên một lớp màn sa, thỉnh thoảng còn  mấy con ch.ó xông tới, nhưng đều  sủa.
Chó trong thôn đều  thông minh, nhận   trong thôn, chỉ   thấy  xa lạ mới sủa.
"Chị hai, chúng    ?"
Đường Cửu Cân  ăn xong táo, răng   ê, ban đêm tháng Ba  lạnh, cô bé  về nhà sưởi ấm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70-xuyen-thanh-tieu-phao-hoi-nguoc-tra-lam-giau/chuong-74.html.]
"Đi bờ sông xem  cá lớn  ."
Đường Niệm Niệm  về phía bờ sông,   chừng đêm nay Đường Hồng Hạnh liền  nhảy sông,   qua tìm kiếm địa hình.
Sông Đường Thôn  rộng, nhưng nước   sâu, mùa xuân nước mưa nhiều, nước dâng lên đến  mặt sông, dòng nước chảy xiết, đầu xuân nước sông có thể đông lạnh vỡ xương.
Đường Cửu Cân   cá lớn, con mắt lóe sáng lấp lánh, ngoan ngoãn  theo.
Xa xa liền   tiếng nước chảy xiết,  êm tai, còn  một cỗ  nước tươi mát, Đường Niệm Niệm  ở bờ sông,  nhúc nhích, cô đang lắng  tiếng nước.
Tận thế  còn dòng sông thanh tịnh an tĩnh như , động vật và thực vật trong sông đều biến dị, dòng sông mặt ngoài bình tĩnh, kì thực đang giấu giếm hung hiểm, dù là dị năng giả cũng  dám  ở bờ sông.
Gió lạnh thổi qua, Đường Cửu Cân rụt cổ một cái, ngẩng đầu  chị hai,    cô bé  ăn cá lớn, vẫn là về nhà sưởi ấm .
 thời khắc  chị hai giống như  thương tâm, cô nhóc  rõ chị hai vì   thương tâm, mấy ngày nay bữa nào cũng ăn thịt, cô nhóc vui vẻ  c.h.ế.t .
Cô nhóc   lên tiếng, rụt cổ   bên cạnh chị hai, nước mũi chảy xuống thành hai dòng suối nhỏ.
Đường Niệm Niệm mở mắt , cô   tiếng bước chân, dắt cô nhóc trốn .
Qua mấy phút, Đường Hồng Hạnh lảo đảo chạy tới,  mặt đều là nước mắt,  mới nãy cô   cùng cha xảy  tranh chấp, cha , hoặc là chết, hoặc là gả cho  đàn ông ông  sắp xếp.
Cô  chỉ  hai con đường ,   lựa chọn nào khác!
Ngoại trừ Xuân Vinh, cô    gả cho ai hết!
Đường Hồng Hạnh c.h.ế.t tâm , mặt mũi tràn đầy tuyệt vọng, cha  một  hai, còn  qua mấy ngày nữa sẽ đính hôn cô  với  .
Cô  chỉ  thể c.h.ế.t !
"Xuân Vinh, kiếp    vợ !"
Đường Hồng Hạnh quyết tuyệt nhảy  trong sông, bùm một tiếng, cả  chìm  nước.