Buổi tối, Điềm Điềm  trong lòng , vui vẻ : “Mẹ, con thích nơi .”
Cô bé thích Phúc Bảo, thích Bách Tuế, còn thích chị Cửu Cân, còn  các bạn mới trong thôn, cô bé  sống ở đây mãi.
Mắt Du Tú Mẫn ướt át, vô cùng thấy may mắn vì cô   tới đúng nơi, con gái   lâu   vui vẻ như thế , may mà bây giờ vẫn còn kịp!
Đường Niệm Niệm vốn sắp xếp cho Du Tú Mẫn nghỉ vài ngày, dùng để  quen với  cảnh mới, nhưng ngày hôm , Du Tú Mẫn chủ động yêu cầu  , Điềm Điềm  nỡ chị Cửu Cân, dứt khoát  học cùng, trường học nông thôn  chú trọng nhiều như thế,   ít đứa trẻ lớn dẫn em trai em gái  học, thầy cô đều  quen.
Lương ở nhà máy vớ  đây của Du Tú Mẫn là bốn mươi tám tệ, Đường Niệm Niệm trả lương cho cô  tám mươi tám tệ, còn  tiền thưởng thêm.
“Quá nhiều , cho  mức lương giống như  là .”
Vân Mộng Hạ Vũ
Du Tú Mẫn hết hồn, cô   mơ cũng  ngờ  mức lương cao như , căn bản  tiêu hết !
“Kỹ thuật của chị đáng với mức lương ,   nếu chị  thể nghiên cứu  mẫu mới, mỗi mẫu thưởng năm trăm tệ, cố gắng  nhé!”
Đường Niệm Niệm cảm thấy  bây giờ thật sự  chất phác, Diêu Hưng Quốc cũng , cô trả cho   mức lương một trăm hai, dọa Diêu Hưng Quốc hết hồn, còn  chỉ cần trả một nửa là .
Du Tú Mẫn cảm động, vành mắt nóng lên,  đầu tiên cô    khác xem trọng như , bây giờ mặc kệ Đường Niệm Niệm bảo cô   gì, cô  đều sẽ  ngại, dũng cảm xông lên.
Sĩ c.h.ế.t vì tri kỷ!
“Xưởng trưởng Đường,  sẽ cố gắng !”
Du Tú Mẫn siết chặt tay, to tiếng đảm bảo.
Cô  nhất định  cố gắng nghiên cứu  mẫu mới, sáng tạo cho nhà máy vớ, như  mới sẽ  cô phụ sự coi trọng của nhà máy vớ dành cho cô .
Đường Niệm Niệm vỗ vai cô , khích lệ : “Cố lên!”
Sau đó, Du Tú Mẫn giống như đánh m.á.u gà, hăng hái   việc, Đường Niệm Niệm vô cùng vui,  bây giờ đều là kiểu tự giác, thật khiến chủ an lòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70-xuyen-thanh-tieu-phao-hoi-nguoc-tra-lam-giau/chuong-740.html.]
Thời gian trôi cực nhanh, chớp mắt, Du Tú Mẫn  tới Đường Thôn hơn nửa tháng, cũng ngày càng gần cuối năm,  thời gian , Đường Niệm Niệm còn dành thời gian đến tỉnh nhận thưởng  dũng cảm.
Khen ngợi cô cứu hỏa  , Tuyên Xuân Vinh cũng nhận  thưởng , phần thưởng   khiến Đường Niệm Niệm  hài lòng, ngoài bằng khen, còn  một trăm tệ tiền thưởng, hơn nữa Tuyên Xuân Vinh còn chuyển thành công nhân chính thức của nhà máy gia dụng.
Sau khi  chuyện , Chương Nhạc Vi bày tỏ đợi  khi Tuyên Xuân Vinh về Chư Thành,  mời Đường Niệm Niệm ăn cơm.
“Cô thật sự là phúc tinh của chúng , nếu  nhờ cô, Xuân Vinh cũng sẽ   những chuyện  !” Chương Nhạc Vi  vui, qua điện thoại,  thể   sự vui sướng của cô .
“Mẹ cô đồng ý cho cô và Tuyên Xuân Vinh qua  ?” Đường Niệm Niệm hỏi.
“Vẫn , nhưng  còn đen mặt giống như  đây nữa!”
Ngữ khí của Chương Nhạc Vi  thêm chút  hổ,  là  đang trong giai đoạn yêu đương ngọt ngào.
“Chúc mừng, kết hôn thông báo với  một tiếng.”
Đường Niệm Niệm chân thành .
“Còn sớm, dù  cô chuẩn  sẵn bao lì xì ,  thể  ít !”
Chương Nhạc Vi  hi hi đòi lì xì, cô   Đường Niệm Niệm  tiền.
“Thực   thể  , dù    cô cũng  trả, qua qua   quá phiền phức!”
Đường Niệm Niệm thật lòng cảm thấy phiền, bởi vì cô và Thẩm Kiêu năm  cũng  kết hôn, chi bằng  .
“Phi…đại cát đại lợi,   sợ phiền, ai kết hôn mà   chứ!”
Chương Nhạc Vi phỉ nhổ,  từng  ai  ăn tiệc cưới   ,     rụng răng.
Đường Niệm Niệm bĩu môi, cúp điện thoại, ung dung  về nhà.
Trên đường, ngửi thấy mùi thơm ngọt mê , cô thèm tới chảy nước miếng, dùng sức hít mấy cái, đoán là đang  bánh đậu xanh,  là mè đen đậu phộng.