"Tiểu Mao tới đây!"
Đường Niệm Niệm vẫy vẫy tay, một bé trai nước mũi thòng lòng chạy tới, khuôn mặt nhỏ nhắn  đông lạnh đến đỏ ửng,  bé là một trong những tùy tùng nhỏ của Cửu Cân, mới năm tuổi, ngày nào cũng chạy lăng xăng khắp thôn.
"Chị hai,  chuyện gì ạ?"
Tiểu Mao dùng sức hít nước mũi , ngửa mặt lên hỏi.
"Nhà ai  đậu cao thế?"
Đường Niệm Niệm lấy một viên kẹo sữa từ trong túi, đưa cho  bé.
"Nhà đại đội trưởng ạ,  nhiều lắm đấy!"
Tiểu Mao xé mở giấy gói kẹo, nhét kẹo sữa nhét miệng, l.i.ế.m liếm vài cái, vui vẻ đến híp cả mắt.
"Đi chơi !"
Đường Niệm Niệm   đáp án liền để Tiểu Mao tự  chơi, đổi sang hướng khác  tìm bác ba gái xin ăn, món đậu cao  thật khiến   phát thèm.
Kỳ thật cô  quá thích ăn đồ ngọt,   cũng  ăn bao nhiêu đậu cao, nhưng  thể là “bà dì” sắp tới nên mấy ngày nay cứ thèm ngọt, ngửi  mùi thơm của đậu cao mà nước miếng chảy  liên tục.
Bác ba gái đang ở trong sân  đậu cao, xây một cái bếp lò giản dị, đặt cái nồi lớn lên, bên trong đậu cao còn  định hình,  gạo, mè đen, đậu phộng giã vụn, đường trắng, đảo cho kết dính  với   bỏ  khuôn,  khi để nguội thì cắt thành khối, đây chính là đậu cao, còn gọi là kẹo gạo.
Ở Đường Thôn  tập tục  đậu cao ăn Tết, tháng Giêng dùng để đãi khách, cũng cho bọn trẻ  đồ ăn vặt, chẳng qua,   điều kiện sống gian khổ,  ít  sẽ  món điểm tâm ngọt xa xỉ thế .
"Niệm Niệm tới , mau ăn !"
Hoàng Chiêu Đệ  thấy Đường Niệm Niệm thì nhiệt tình mời cô ăn đậu cao.
Vân Mộng Hạ Vũ
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70-xuyen-thanh-tieu-phao-hoi-nguoc-tra-lam-giau/chuong-741.html.]
"Sao bác  nhiều  ạ?"
Đường Niệm Niệm cầm một miếng lên căn,  xốp  giòn  còn ngọt, còn  mùi đậu phộng và mè,  hợp với khẩu vị hiện tại của cô
"Chẳng mấy khi mới  một  nên bác  nhiều chút, chia cho  thích một ít nữa."
Hoàng Chiêu Đệ vẻ mặt tươi , lấy một cái túi sạch đựng  hai cân đậu cao cho Đường Niệm Niệm cầm về ăn.
Đường Niệm Niệm cũng  hề khách khí nhận lấy ngay,   trong phòng một cái, mấy ngày nay Đường Hồng Hạnh vẫn luôn  lộ diện.
Hoàng Chiêu Đệ chú ý tới ánh mắt của cô, vẻ tươi   phai nhạt một chút, thở dài: "Đã tìm  một  trai  , lớn hơn Hồng Hạnh tám tuổi, ở thôn Đại Vương, điều kiện gia đình  tồi,  trai  cũng  chịu khổ, qua rằm tháng Giêng liền gả qua!"
Chàng trai  bà   hỏi thăm qua , phẩm tính  tệ lắm, hơn nữa cha  đều mất , chỉ  một   , Hồng Hạnh trái tính trái nết, khẳng định là  hòa thuận với cha  chồng, kiểu  quan hệ nhân  đơn giản thế  mới thích hợp.
Tuy  lạnh lòng với con gái nhưng Hoàng Chiêu Đệ vẫn tận tâm tận sức kiếm một  đàn ông đáng tin cậy, hy vọng về  Đường Hồng Hạnh  thể sống  một chút.
"Chị Hồng Hạnh bằng lòng ạ?" Đường Niệm Niệm hỏi.
"Không  do nó quyết, thật sự   thì trói  gả qua, ở trong nhà nữa chỉ tổ mất hết mặt mũi của gia đình!"
Hoàng Chiêu Đệ trầm mặt, con gái lớn  thể giữ ,  xưa   sai.
Trước  bà thật sự  thể ngờ con gái từ nhỏ  hiểu chuyện  chính là loại lấy oán báo ân thế , còn   giữ liêm sỉ tự dâng hiến cho đàn ông, mặt mũi của nhà họ Đường đều  nghịch nữ   mất hết.
Đường Niệm Niệm   cái gì nữa, chẳng qua cô cảm thấy, Đường Hồng Hạnh nhất định sẽ  thành thật chịu  sắp đặt, phỏng chừng về  còn náo loạn nữa.
Cô xách theo một túi đậu cao về nhà, lúc về đến nơi, hai cân đậu cao còn dư một nửa, Đường Niệm Niệm ăn đến phát ngán luôn ,   ăn thêm một miếng nào nữa, cho Cửu Cân và Điềm Điềm hết.
Thời gian trôi qua nhanh như bay,  khí Tết trong thôn càng ngày càng đậm, năm nay  dân Đường Thôn buôn bán lời  ít tiền, cũng  nhiều lựa chọn cho đồ Tết hơn, về cơ bản thì mỗi nhà đều phơi một ít thịt, nhà họ Đường là nhiều nhất.
Bà cụ Đường từ một tháng   bắt đầu chuẩn  , vịt kho tương, gà kho tương, cá muối, thịt muối,... phơi đầy trong sân, dù là ai  ngang qua nhà họ Đường cũng đều  khen ngợi một câu, lòng hư vinh của bà cụ cũng  thỏa mãn.