Cách trừ tịch hai ngày, đơn vị của Tuyên Xuân Vinh cho nghỉ, trở về Chư Thành,   và Chương Nhạc Vi  dạo cả ngày ở huyện thành, mua  ít đồ, cũng mua một ít quà cho Chương Nhạc Vi, tình cảm của hai  tiến triển thần tốc, hai  tuy hai mà một.
Tuyên Xuân Vinh đóng gia cụ cho  khác để kiếm thêm, buôn bán lời  ít tiền, mua cho  nhà  nhiều đồ Tết, hai mươi chín Tết,   xách bao lớn bao nhỏ về nhà, chuẩn  đón một năm mới long trọng, đầy đủ bên gia đình.
Nhà máy vớ và nhà máy hàng mỹ nghệ của Đường Thôn còn  nghỉ, nhiệm vụ sản xuất quá nặng, Đường Niệm Niệm vốn dĩ  đề nghị cho nghỉ ăn Tết sớm, nhưng các công nhân đều  chịu, bọn họ tỏ vẻ  thể  đến ba mươi Tết, vô cùng nhiệt tình.
Mẹ con Du Tú Mẫn cũng ở  Đường Thôn ăn Tết,  khi nhà  đẻ cô   tin cô  ly hôn thì gọi điện thoại tới đây chỉ trích, ngay cả một câu an ủi cũng  , chỉ  quở trách, Du Tú Mẫn cũng   lạnh lòng, quyết định  trở về Thượng Hải nữa.
Bà cụ Đường an ủi cô , bảo cô  yên tâm ở  thôn ăn Tết.
"Hiện tại tiền lương của cháu còn cao hơn đàn ông nữa, an tâm  , gom góp thêm chút tiền, cha  ruột cũng   thiết bằng tiền mặt !"
Du Tú Mẫn gật gật đầu, ngại ngùng : "Chỉ là   phiền   nhiều quá !"
Nhà ở của nhà máy vớ còn  xây xong, mấy ngày nay cô  và con gái vẫn luôn ở  nhà họ Đường, ăn cơm cũng ăn chung, cô  gửi bà cụ Đường mỗi tháng ba mươi đồng tiền ăn, nhưng bà cụ chỉ lấy một nửa, còn  hai  con cô  ăn  hết bao nhiêu khiến Du Tú Mẫn thấy  ngại.
"Có gì phiền toái , các cháu  đến thì nhà bà vẫn  nấu cơm ăn, chỉ là chuyện thêm hai đôi đũa thôi mà, bọn bà ở nông thôn  chú ý nhiều như , cháu cứ yên tâm ở đây !"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70-xuyen-thanh-tieu-phao-hoi-nguoc-tra-lam-giau/chuong-742.html.]
Bà cụ Đường   thật lòng, Du Tú Mẫn  giao tiền ăn, còn     , thường xuyên giúp bà  việc nhà, con bé Điềm Điềm  cũng hiểu chuyện lắm, mỗi ngày đều  theo  m.ô.n.g Cửu Cân,  lời cực kỳ.
Hai  con ăn  hết bao nhiêu thức ăn, mỗi tháng còn đưa mười lăm đồng tiền ăn, Du Tú Mẫn  luôn mua đồ về cho nhà họ,  đến chuyện , là bà  chiếm hời   chứ.
Mẹ con Du Tú Mẫn liền an tâm ở  Đường Thôn ăn Tết, hương vị ngày Tết trong thôn càng ngày càng nồng đậm, năm   cho dù điều kiện  khó khăn nhưng  khí Tết vẫn đầy đủ, cùng lắm thì mua ít đồ Tết hơn, cái nên  vẫn  thể thiếu.
Năm nay các thôn dân đều buôn bán  tiền lời, túi tiền dư dả , đặt mua đồ Tết cũng hào phóng hẳn, gần như mỗi nhà đều phơi thịt khô trong sân, vịt kho tương, gà sấy, thịt muối, lạp xưởng, cá muối, ít nhiều gì đều phơi đủ hết các món.
Toàn bộ thôn, tính  nhà họ Đường phơi nhiều nhất, sân nhà họ Đường gần như  thịt khô lấp kín, một tháng  bà cụ Đường  bắt đầu đặt mua , treo hơn phân nửa cái sân, trong  khí  là mùi thơm, mỗi một   ngang qua đều hâm mộ   một cái,  đó  khen một câu.
"Thím hai, năm nay phơi nhiều thịt thế cơ ,  ăn  đến tháng năm  nhỉ?"
Vân Mộng Hạ Vũ
"Đâu  mà lâu thế, nhà  đông , cùng lắm thì ăn đến ba tháng thôi!"
"Đó là do nhà thím bữa nào cũng ăn thịt, cả cái thôn  cộng  còn  ăn nhiều thịt bằng nhà thím, thím hai, thím là   phúc nhất trong thôn đấy, mau cho  sờ mấy cái, dính ít phúc khí của thím nào!"
Cuộc đối thoại như  hầu như mỗi ngày đều xuất hiện, các thôn dân  những lời , một nửa là nịnh bợ, một nửa là thật lòng thật , bà cụ Đường nuôi  một cô cháu gái  tiền đồ như thế, còn   là cực kỳ  phúc .
Bà cụ Đường mỗi ngày đều  dỗ đến mức mặt mày hớn hở, lòng hư vinh cũng  thỏa mãn, trẻ   ít nhất mười tuổi,  việc cũng càng thêm hăng say,  đường còn mang theo gió.