Hai  phụ nữ  thai đều  đến xưởng  việc, ở nhà nghỉ đẻ, Đường Niệm Niệm quy định, chỉ cần là phụ nữ  thai trong xưởng thì đều  thể nghỉ đẻ, còn phát phí sinh hoạt. Sự việc nơi  việc kỳ thị nữ giới nhất định  ngăn chặn bắt đầu từ nhà máy của cô.
"Mẹ, thím hai,  đồ ăn ngon."
Đường Cửu Cân lớn tiếng ồn ào, Từ Kim Phượng và Tuyên Trân Châu đều  mặt, hai chị em dâu đang  song song dệt áo len trẻ em,  khi đứa bé  sinh  sẽ mặc.
"Nhiều đồ ăn ngon thế, ai cho?"
Tuyên Trân Châu  hỏi.
"Người trong thôn quá nhiệt tình!"
Đường Niệm Niệm thuận miệng đáp một câu, tuốt một xâu trái mâm xôi rừng, nhét thẳng  trong miệng. Nước trái cây ngọt ngào tươm  ở trong miệng, thật  nghiền.
"Mẹ ăn bánh kim đoàn lăn, đột nhiên  ăn !"
Trong miệng Từ Kim Phượng đột nhiên ứa nước miếng,  bao giờ thèm như thế . Đường Cửu Cân bưng chén, hầu hạ bà  ăn bánh kim đoàn lăn mè đường.
"Thật là thơm!"
Từ Kim Phượng càng ăn càng ngon, bất giác  ăn hết chén bánh kim đoàn lăn mè đường, nhưng bụng vẫn  cảm thấy no bụng, bà   thèm bánh ú,  đó lột một cái bánh ú thịt ăn.
Vân Mộng Hạ Vũ
"Bỏ thịt  thương xót thật,   nhà ai dám bỏ nhiều thịt  chứ!"
Từ Kim Phượng  nhịn  cảm khái, cuộc sống bây giờ là cuộc sống mà   bà    mơ cũng  dám mơ. Ăn tết có thể  thịt ăn  thấy đủ, nào giống hiện tại ngay cả  bữa cơm cũng  thể ăn thịt,    là nhà địa chủ Tuyên thì cũng còn   bữa cơm ngon thế .
"Hiện tại trong thôn   đều  tiền lương, ngay cả bà cụ tám mươi tuổi cũng  thể xếp vớ lấy tiền lương, sáu  bên nhà Mãn Phúc  , mỗi tháng chỉ  kiếm  một trăm ba, một trăm bốn , xài đến chừng nào chứ!” Tuyên Trân Châu cảm khái .
Lần đầu tiên khi  Niệm Niệm  mỗi tháng Thẩm Kiêu kiếm  một trăm ba đồng tiền lương, bà   đố kỵ  chết, còn nghĩ nhiêu đây tiền tiêu đến khi nào hết, kết quả mới một năm  về,  trong thôn cũng  kiếm  tiền lương cao như vậy, hiện tại  thích nhà  đẻ bà ,  ai  hâm mộ bà  gả cho một nhà ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70-xuyen-thanh-tieu-phao-hoi-nguoc-tra-lam-giau/chuong-752.html.]
"Mãn Phúc  năm nay  mua ti vi cơ đấy, nhà Đường Bách Sơn cũng  mua, bánh ú  ăn ngon thật, thím ăn thêm một cái!"
Từ Kim Phượng  ăn hết một cái bánh ú thịt, nhưng mà  đỡ thèm,  vươn tay lấy thêm một cái. Mới  mở lá tre, bánh ú mới đưa đến bên miệng, bà  đột nhiên kêu “ai ui”, bụng   đau đớn.
Bà  cũng  để ý, tiếp tục đưa bánh ú  miệng,  đó  kêu lên “ai ui”, lúc  tiếng kêu  lớn hơn  nhiều, dọa cho Tuyên Trân Châu giật .
"Ôi da...  sắp sinh ..."
Từ Kim Phượng đè bụng, đầu chảy mồ hôi, lập tức đau quặn từng cơn, bà  còn  kịp ăn bánh ú.
Tuyên Trân Châu giật nảy , bảo Lục Cân  gọi .
Cô bé chạy nhanh như bay, chạy thẳng một mạch đến nhà máy quạt rơm lúa mì. Bà cụ Đường tay thì bận rộn, nhưng miệng cũng  nhàn rỗi, bà  đang tám chuyện với  , thình lình  thấy cháu gái rống lên một tiếng: "Bà nội,  con sắp sinh!"
Bà cụ Đường chạy trở về nhà, bà    phong độ bậc đại tướng. Bà  trầm  chỉ huy, để cho   đặt Từ Kim Phượng lên máy kéo,   lót chăn bông dày, thế    đường sẽ   xóc nảy.
"Đừng  cầm bánh ú nữa!"
Bà cụ Đường  lấy bánh ú trong tay của Từ Kim Phượng.
"Mẹ, con  ăn bánh ú, con  ăn!"
Từ Kim Phượng quật cường nắm chặt bánh ú, cái bánh ú  bà   ăn  bụng là  , nếu  bà   cam lòng.
Bà cụ Đường cũng thua bà ,  ăn thì ăn , hiện tại trong nhà  thiếu cái miếng bánh ú .
Cái thai  của Từ Kim Phượng  đời thuận lợi,  tới cổng trạm xá sinh, đứa bé  nóng lòng  , là đứa bé nặng tám cân rưỡi (bốn kí rưỡi), tiếng  cực kỳ to rõ, giống với Lục Cân  năm đó.
Mãi đến khi sinh xong, bánh ú trong tay Từ Kim Phượng vẫn còn  nắm, bác sĩ cũng  đùa,  đứa nhóc béo  là thèm ăn bánh ú thịt nên .
Sau đó đứa nhóc béo mới  đời , tên trong nhà gọi là Bánh Ú Thịt, tên ngoài là Đường Quốc Cường.