Tạ Văn Lâm  ở đối diện cô,  mà chảy nước miếng, bên miệng là nụ  thản nhiên, đôi mắt  gọng kính cũng hàm chứa , còn hỏi: "Có đủ ?"
Đường Niệm Niệm ngẩng đầu,  thấy  vẫn còn ở đây, kinh ngạc : "Anh   ?"
Tạ Văn Lâm giật giật khóe miệng,  giải thích: "Kỹ sư Chương dặn   chăm sóc  cho cô,   đồng ý ."
"Anh trở về ngủ ,  ăn xong cũng sẽ trở về."
Đường Niệm Niệm  thích lúc ăn cơm     chằm chằm, hơn nữa còn là một  đàn ông xa lạ, ảnh hưởng đến tâm trạng vui vẻ ăn thịt của cô.
Khóe miệng Tạ Văn Lâm co rút, nhưng vẫn  đến tao nhã như cũ, ôn nhu : "Từ nhà ăn đến ký túc xá  gần, vẫn nên để   cùng , căn cứ  hẳn là đặc biệt an ."
"Không an ? Trong căn cứ  kẻ trộm ?"
Vân Mộng Hạ Vũ
Đường Niệm Niệm nổi lên hứng thú, căn cứ  bảo vệ nghiêm ngặt, ngay cả ruồi bọ còn  bay  ,  còn  thể  yên ?
Tạ Văn Lâm khẽ , giải thích: "Căn cứ   nhiều   lòng riêng  chằm chằm, cho dù phòng thủ nghiêm mật hơn nữa vẫn sẽ  phần tử  tâm tư kín đáo thâm nhập ,  đó căn cứ  bắt  tín hiệu vô tuyến, đáng tiếc, kẻ  che dấu quá , đến tận bây giờ vẫn  bắt !"
Đường Niệm Niệm  nhíu mày, ý là trong căn cứ  đặc vụ ?
Căn cứ công nghiệp quân sự bí mật quan trọng như thế  mà   thể  đặc vụ thâm nhập , công tác bảo vệ đúng là     cả!
"Vậy thì  phiền  !"
Đường Niệm Niệm  từ chối nữa, tiếp tục vùi đầu ăn cơm, trời đất bao la ăn cơm quan trọng nhất, đặc vụ cô cũng  sợ, rơi  tay cô thì chỉ  một con đường chết.
"Đừng khách khí."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70-xuyen-thanh-tieu-phao-hoi-nguoc-tra-lam-giau/chuong-760.html.]
Tạ Văn Lâm  , sợ ảnh hưởng đến Đường Niệm Niệm đang ăn cơm, còn  xích sang bên cạnh một chút, hành động  khiến ấn tượng của Đường Niệm Niệm về   khá , ít nhất   loại đàn ông khiến   chán ghét.
Nhà ăn  tới thêm mấy , đều là  mới  tăng ca xong,  khi   chào hỏi với Tạ Văn Lâm, còn tò mò  Đường Niệm Niệm một cái.
"Đồng chí Tạ, vị nữ đồng chí  chính là học sinh của lão Chương ?" Có  hỏi.
" , đồng chí Đường mới tới  tính   liệu quan trọng, lập công lớn đó!" Tạ Văn Lâm  .
"Vừa mới   ,  hổ là học sinh của lão Chương,   tay là  ngay một vụ lớn!"
Vài  đều vui vẻ khen ngợi, bọn họ bội phục   bản lĩnh thật sự,  quan tâm bằng cấp, cũng  tính tuổi, chỉ  năng lực.
Đường Niệm Niệm khẽ gật đầu với bọn họ, coi như  chào hỏi , tiếp tục ăn cơm.
Mấy   lấy đồ ăn,  xuống chỗ bên cạnh để ăn,  ăn  thảo luận về tiến trình nghiên cứu gần đây, âm thanh càng lúc càng lớn, ai cũng tranh chấp đến mức mặt đỏ tai hồng,   còn tưởng là bọn họ đang cãi .
"Bọn họ chỉ là thảo luận   lớn tiếng,   cãi  ." Tạ Văn Lâm  .
"À!"
Đường Niệm Niệm đầu cũng  ngẩng lên, lễ phép đáp , cho dù đánh  cũng chẳng liên quan gì đến cô.
Nụ   mặt Tạ Văn Lâm cứng đờ, cảm nhận  sự xa cách từ Đường Niệm Niệm, hình như cô gái   quá dễ ở chung.
Từ đó về ,     gì nữa,   nghiêng nghiêng, tay trái đặt lên bàn, năm ngón tay nhẹ nhàng gõ lên bàn như đang đánh đàn, âm thanh  nhẹ, gần như  thể  thấy.
Đường Niệm Niệm  thấy , nhưng cô cũng  để ý,  nhiều  lúc    thói quen gõ gõ lên bàn,  đôi khi cô cũng sẽ như , xem như là hành động bản năng của cơ thể con  .
Tạ Văn Lâm  về phía cô một cái, ánh mắt  chút kỳ quái, hoặc là  đang nhẹ nhàng thở , ngón tay cũng ngừng ,  gõ lên bàn nữa.