Đại biểu Liêu  công vụ bề bộn, Đường Niệm Niệm và lão Chương  xong sự việc thì chào tạm biệt. Trên đường về văn phòng, lão Chương một lát thì thở dài, một hồi thì nghiến răng, chốc nữa thì lòng đầy căm phẫn, biểu cảm còn đặc sắc hơn hát hí khúc.
"Ông thế  khẳng định sẽ gây hoài nghi."
Đường Niệm Niệm nhắc nhở. Ông  thế  thật quá mất bình tĩnh, chẳng  chỉ là một đặc vụ nhỏ thôi , cô quơ tay là  thể bắt .
"Ta là tức  nhịn nổi,  ,   bình tĩnh ,  thể  hỏng chuyện."
Lão Chương ngừng bước, hít sâu vài , cuối cùng  trở  dáng vẻ ngày thường.
Hai  trở  văn phòng,  thấy Tạ Văn Lâm và Nghê Quân Lan đang cãi lộn.
"Những tài liệu  là kỹ sư Chương bảo  bảo quản,   sự đồng ý của kỹ sư Chương,  sẽ  lấy ." Giọng của Nghê Quân Lan  lớn, dõng dạc khẳng khái.
"Trong lúc tính toán    ngờ vực,  xem thử  liệu  , cô  giám sát ở bên cạnh    ?"
Tạ Văn Lâm ôn tồn năn nỉ, bên cạnh cũng    chuyện giúp , tỏ ý đây chỉ là việc nhỏ,  cần  căng thẳng tới thế .
"Không , chờ kỹ sư Chương trở về,   với kỹ sư Chương ."
Vân Mộng Hạ Vũ
Nghê Quân Lan thiết diện vô tư,  chút nể tình.
"Tiểu Nghê, cô thực sự là... Quá cứng nhắc!"
Người  giúp lắc đầu, tỏ vẻ  bất mãn, cảm thấy Nghê Quân Lan  một chút tính  nào, khó trách hảo cảm ở căn cứ kém như .
"Vậy  đợi kỹ sư Chương trở về sẽ xin chỉ thị của kỹ sư, đúng là  sai.”
Tạ Văn Lâm chủ động nhận sai,  giận chút nào, Nghê Quân Lan hừ một tiếng, hất cằm lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70-xuyen-thanh-tieu-phao-hoi-nguoc-tra-lam-giau/chuong-766.html.]
Cô  mới là trợ thủ quan trọng của kỹ sư Chương, đương nhiên  liệu quan trọng  do cô  bảo quản, Tạ Văn Lâm chỉ  nịnh bợ mà thôi, vênh vang đắc ý ở  mặt cô  cái gì?
Hừ!
Lão Chương và Đường Niệm Niệm ở cửa     đủ , mới đẩy cửa  , Tạ Văn Lâm  thấy bọn họ, mỉm  tiến lên đón, : "Kỹ sư Chương, cháu  kiểm tra tư liệu  , đồng chí Nghê  cần sự đồng ý của ông."
"Biết ."
Lão Chương nhẹ gật đầu, bảo Nghê Quân Lan đến văn phòng của ông . Với tư cách là kỹ sư tổng, ông   phòng  việc riêng, chỉ  điều phần lớn thời gian của ông  đều là ở văn phòng chính xử lý công việc.
Nghê Quân Lan còn tưởng rằng là Tạ Văn Lâm tố cáo, hét lên: "Cháu  sai, những  liệu  là bí mật, đương nhiên  thể tùy tiện cho   xem, hơn nữa ngay từ đầu ông cũng  , nhất định    sự đồng ý của ông mới  thể kiểm tra những tài liệu ."
"Cô   , đúng là  tuân thủ quy củ."
Hiếm khi lão Chương khen cô . Mặc dù năng lực của cô gái   kém, tính tình cũng , còn nhỏ nhen, nhưng tính nguyên tắc  mạnh,      .
Nghê Quân Lan ngạc nhiên há to miệng, thế mà   phê bình cô , còn khen ngợi cô , cô   chút thụ sủng nhược kinh, mặt đỏ rần, nhăn nhó : "Cha cháu  từng , vấn đề nguyên tắc  thể nhượng bộ, mọi thứ đều   theo quy củ!"
"Cha cháu   đúng, tài liệu quan trọng thuộc bộ ngành chúng  đều  ở chỗ cháu hả?" Sau khi lão Chương khen một câu thì hỏi một câu bâng quơ.
"Đương nhiên cháu  bảo quản, cháu là trợ thủ của ông  mà."
Giọng điệu của Nghê Quân Lan như thể đương nhiên, cô  cảm thấy  là trợ thủ quan trọng của lão Chương, địa vị cao hơn Tạ Văn Lâm, cho nên  nghĩ đương nhiên  ôm tài liệu quan trọng về, còn định  quy củ  mượn  tài liệu  thông qua sự cho phép của lão Chương. Bởi vì cô  là nữ đồng chí, còn là một nữ đồng chí xinh , gia thế cũng  tệ, cho nên chuyện nhỏ   ảnh hưởng  cục, tất cả    so đo, hơn nữa chỉ là bảo quản tài liệu thôi,   gì  ho mà tranh.
"Trong lúc đó  ai mượn  ?" Lão Chương hỏi.
"Kỹ sư Lý với kỹ sư Trương từng mượn , Tạ Văn Lâm  mượn ba , nhưng cháu   đồng ý, bảo    tìm ông xin chỉ thị."
Trí nhớ của Nghê Quân Lan  , lúc thuật  sự việc cũng ăn  rõ ràng. Lão Chương thở phào một , thầm may mắn Nghê Quân Lan tự chủ trương ôm tài liệu về, cản trở âm mưu của tên khốn kiếp Tạ Văn Lâm .