"Làm  , về  tiếp tục phát huy!"
Lão Chương  tiếc lời khen ngợi, ông  cũng  đổi quyết định, mặc dù về mặt học thuật Nghê Quân Lan  kém, nhưng tính nguyên tắc mạnh, còn thiết diện vô tư,   giữ kho tài liệu cũng  tệ lắm,  cần cho lui về.
Nghê Quân Lan  khích lệ cảm thấy ngọt ngào hơn ăn mật, chân  nhẹ như bay, lúc mở cửa đụng mặt với Đường Niệm Niệm, cô  hếch mặt lên, đắc ý hừ một tiếng, khoan khoái rời .
Đường Niệm Niệm   thấy, Nghê Quân Lan  xem như mèo mù vớ  chuột chết, chó ngáp  ruồi phá hủy âm mưu của Tạ Văn Lâm.
Cô  tiến  văn phòng, đóng cửa ,  với lão Chương: "Nghê Quân Lan thích hợp   giữ kho."
Lão Chương  gật đầu: "Quay về  sẽ xin đổi loại công việc cho cô .”
Đường Niệm Niệm  , chủ động yêu cầu công việc, hiện tại cô  rảnh rỗi,  xong việc sớm chút để rời .
Ban đầu lão Chương còn lo lắng tối hôm qua cô sử dụng đầu óc quá nhiều, nhưng bây giờ thấy cô  khí sắc hồng nhuận, tinh thần tràn trề thì  lo lắng nữa, sắp xếp cho cô công việc tính toán khác.
Đường Niệm Niệm dứt khoát ôm một chồng giấy bản nháp trở về ký túc xá,   gian tính toán,   cô    quá nhanh, ba ngày  mới giao  liệu cho lão Chương, ba ngày nay cô   về văn phòng, chỉ đến nhà ăn ăn cơm xong thì về ký túc xá, còn tưởng rằng Tạ Văn Lâm   bắt, nào ngờ khi tới văn phòng  thấy   .
"Đồng chí Đường tìm kỹ sư Chương ?"
Tạ Văn Lâm chủ động nói chuyện với cô,   vẫn khẽ mỉm  như ngày thường, nhưng Đường Niệm Niệm  từ trong ánh mắt     chút bối rối.
"."
Đường Niệm Niệm khẽ gật đầu, khi chuẩn  đến văn phòng lão Chương thì  thấy  bên cạnh : "Đầu bếp Triệu ở phòng ăn   điều  ? Vài ngày nay  thấy ông  nữa, đầu bếp mới tới  bánh bao   ngon bằng đầu bếp Triệu."
"Sao đột nhiên điều  thế? Có  xảy  chuyện gì   ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70-xuyen-thanh-tieu-phao-hoi-nguoc-tra-lam-giau/chuong-767.html.]
"Ai  ,  khả năng trong nhà  việc gì."
Vân Mộng Hạ Vũ
Mọi   vài câu bâng quơ, chỉ là một chuyện nhỏ mà thôi,   dùng quá nhiều thời gian để thảo luận.
Đường Niệm Niệm  sang Tạ Văn Lâm, khí chất lạnh nhạt     giống như   bao phủ bụi mù, trở nên u ám  nhiều, hơn nữa ánh mắt cũng hốt hoảng. Sự việc đầu bếp Triệu mất tích khiến    chút luống cuống.
Có lẽ đại biểu Liêu  thăm dò Tạ Văn Lâm còn  đồng bọn khác  , cho nên mới chỉ bắt một  đầu bếp Triệu, tập kính  tâm Tạ Văn Lâm khiến   tự  rối loạn đội hình.
Đường Niệm Niệm  buồn quan tâm Tạ Văn Lâm nữa, cô  tìm lão Chương và giao  liệu  tính cho ông . Lần  lão Chương cũng  hỏi nhiều, ông   tìm  hạch toán,  hạch toán vẫn là Tạ Văn Lâm và một  khác.
Sau khi hạch toán ba  thì về   thành công, trong văn phòng vang lên tiếng hoan hô kích động, ánh mắt    Đường Niệm Niệm càng ngày càng nóng bỏng, tựa như đang  một trân bảo hiếm thấy.
"Tiểu Đường, cô đỉnh quá  mất!"
"Tiểu Đường. Cô là đại bảo bối của chúng  đó!"
Mọi  nhiệt tình vây quanh, từ ngữ ca ngợi  dứt bên tai, ngay cả  chất phác nhất trong căn cứ cũng  tiếc lời ca ngợi cô.
Bọn họ đều ca ngợi từ tận từ đáy lòng,  hề  lòng ghen tị, từ  khi Đường Niệm Niệm tới đây, tiến độ nghiên cứu trong căn cứ chỉ dùng mắt thường cũng  thể thấy sự tiến bộ, trong lòng bọn họ đều hiểu.
"Công lao của  , một     !"
Đường Niệm Niệm lui về  mấy bước, cô  quá quen với sự nhiệt tình như lửa, càng  thích   khác ôm, vẫn là giữ một  cách sẽ  hơn. Hơn nữa cô cũng   đang khiêm tốn, đúng là công lao của  ,  liệu lão Chương giao cho cô là  liệu  trải qua tính toán, là kết quả cộng đồng   cố gắng,   là công của một  cô.
"Công lao của cô lớn nhất, chúng   cả mà!"
" đó,  khi Tiểu Đường  đến, nghẽn ở một chỗ   tiến bộ, cô  đến  vọt vèo vèo vèo nhanh như  máy bay."
"Tiểu Đường đầu óc của cô cấu tạo thế nào thế,    lớn nhưng   tinh khôn thế chứ?”