Đại đội trưởng mặc dù  để ý, nhưng Đường Niệm Niệm  nhiều , cứ thế in dấu trong đầu ông , cho đến lúc ngủ, còn đang suy nghĩ về việc .
"Tháng Chín  chuyện lớn, tháng Mười khắp chốn mừng vui? Con bé Niệm  đến cùng   cái gì,  thể  hết một  ư?"
Đại đội trưởng tựa ở đầu giường tự lẩm bẩm, việc  kẹt ở trong lòng khó chịu  chết, ông  ngủ  .
Bác ba gái cũng ngủ  , bà  đang lo lắng cho con gái.
"Hồng Hạnh tạm thời đừng cho nó  xem mắt, cùng lắm thì  lấy chồng, chúng  nuôi con bé!"
Bác ba gái vắt hết óc, mới nghĩ  một biện pháp, dứt khoát nuôi con gái cả một đời,  khác chê  thì cứ chê  , dù  cũng  hơn là con gái tìm chết.
"Ừm!"
Đại đội trưởng buồn bực đáp một tiếng, ông  cũng dự định như .
Mà    thế nào, ông  cảm giác  lời của con bé Đường Niệm Niệm  thật sự sẽ ứng nghiệm.
"Ngủ , ngày mai  đưa cho Niệm Niệm rổ trứng gà, nhờ  nó và Cửu Cân thèm ăn  đánh cá, bằng  Hồng Hạnh..."
Bác ba gái thở dài, hiện tại nhớ tới cũng nghĩ mà sợ, cũng may mắn con bé Niệm thèm ăn, đêm hôm khuya khoắt chạy tới bờ sông tung lưới, bằng  con gái khẳng định sẽ mất mạng.
Xem , thèm ăn cũng  lúc .
"Đưa nhiều một chút!"
Đại đội trưởng dặn dò một câu, đây chính là ân cứu mạng,  cảm tạ thật .
"Biết !"
Bác ba gái ngáp một cái, nhưng bà   ngủ, xuống giường đến phòng cách vách, Đường Hồng Hạnh còn  ngủ, bà   chuyện một lúc  mới trở về ngủ.
Vừa rạng sáng ngày hôm , bác ba gái liền xách theo một rổ trứng gà đến đây, Đường Niệm Niệm còn đang ngủ, bà cụ Đường đang  điểm tâm, nấu cháo khoai lang,  xào trứng gà dưa cải, xào đĩa rau xanh.
"Thím hai, trứng gà cho Niệm Niệm và Cửu Cân ăn."
Bác ba gái để một rổ trứng gà tràn đầy xuống,  ít cũng  năm mươi quả, còn  một bao đường đỏ, chí ít một cân, phần đại lễ  ở nông thôn cực kỳ hậu hĩnh, bà cụ Đường  chút thụ sủng nhược kinh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70-xuyen-thanh-tieu-phao-hoi-nguoc-tra-lam-giau/chuong-78.html.]
"Cháu  gì thế? Không lễ  tết đưa đồ cái gì? Mau lấy về!"
Vân Mộng Hạ Vũ
Bà cụ Đường mặc dù trông mà thèm, nhưng vẫn từ chối.
"Cho Niệm Niệm và Cửu Cân ăn, tối hôm qua may mắn  hai đứa nó."
Bác ba gái  dáng vẻ của bà cụ liền  hai con bé về nhà  , trong lòng càng vui vẻ.
Buổi tối hôm qua lúc Đường Niệm Niệm rời , cũng   sẽ   chuyện   bên ngoài, miệng của hai đứa bé  cũng kín thật.
Bà  kể cho bà cụ Đường  chuyện tối ngày hôm qua,  trong nhà  cần thiết giấu diếm, hơn nữa bác ba gái cũng   một chút ý kiến của bà cụ Đường, hiện tại trong lòng bà  rối loạn vô cùng.
"Khó trách tối hôm qua trở về quần áo đều ướt, hỏi nó nó cũng  đáp, Hồng Hạnh    hồ đồ như , A Di Đà Phật, may mắn   việc gì!"
Bà cụ Đường giật  kêu lên, trong lòng mắng Đường Niệm Niệm một trận, nhảy sông cứu  mà cũng dám , lỡ như  chuyện gì thì    ?
Tuy  Đường Hồng Hạnh là cháu gái, nhưng dù  cách một tầng, bà cụ Đường nếu như  mặt, khẳng định sẽ ngăn cản, chuyện nguy hiểm như  tuyệt đối đừng tranh .
"Hồng Hạnh tính tình quá bướng bỉnh, cháu đừng để nó  xem mắt với nguồi , dù  tuổi tác nó cũng  lớn, nuôi trong nhà thêm hai năm, chờ   nó nản lòng thoái chí  ."
Bà cụ Đường nghĩ nghĩ, còn : "Tuyên Xuân Vinh tuổi tác  nhỏ, khẳng định  đợi  hai năm, chờ thằng bé cưới  khác, Hồng Hạnh cũng hết hi vọng."
"Cháu và lão Đường cũng nghĩ như , ai, con cái đều là của nợ mà!"
Bác ba gái thở dài, chỉ mấy ngày ngắn ngủi, tóc bà  đều  bạc một nửa .
"Nghĩ thoáng chút, con cái đều là đến đòi nợ, con bé Hồng Hạnh  ngoại trừ tính tình bướng bỉnh, những cái khác đều  , so với con bé ngu xuẩn Ngũ Cân nhà thím thì  hơn nhiều!"
Bà cụ Đường nghĩ đến đứa bé ngu xuẩn trong nhà, cũng buồn.
Tuyên Xuân Vinh mặc dù là con địa chủ nhưng thông minh tài giỏi tuấn tú lịch sự, Mắt Kính Nhỏ    một chỗ , nếu bảo bà cụ Đường chọn một trong hai ,  , vẫn là để cháu gái ngu xuẩn  xuất gia  ni cô .
Hai  đều   là mối nhân duyên .
Bác ba gái thần kỳ  an ủi, bà   nhà liền thấy phòng Đường Ngũ Cân móc hai cái khóa, cửa  cũng đóng kín, hiển nhiên Đường Ngũ Cân cũng   ầm ĩ trong nhà .
Nghĩ như , con gái bà  so với Đường Ngũ Cân hình như là đỡ một chút.