Những  khác nhẹ nhàng thở , âm thầm cầu nguyện cảnh sát biển   phát hiện,  nhanh lên .
Cảnh sát biển phía    . Cũng đúng lúc, lúc bọn họ  tiếng vang thì  khéo một con cá bật  nhào  từ trong thùng, rơi xuống boong tàu, giãy đành đạch vang lên bịch bịch.
Cảnh sát biển tưởng là tiếng động  đó cũng là do cá  , bèn bỏ  hoài nghi, bảo Mã Tam  đầu về đất liền, đừng  tới gần bờ bên  nữa, Mã Tam khúm núm đồng ý.
Chờ  khi thuyền tuần tra  rời , nụ  khép nép  mặt Mã Tam  lập tức biến mất,  trở thành dáng vẻ quả quyết, hung tàn,      đầu, cũng  gọi   khoang thuyền , tăng tốc lái về phía bờ bên .
Cô gái  khoang thuyền tên Đặng Mạt Lỵ, cô  vẫn đang đè chặt em trai, bởi vì cô    cảnh sát biển  rời  , Mã Tam   thông báo cho bọn họ  , cô  chỉ đành đè thật chặt em trai. Bởi vì nếu như bọn họ  bắt về, khẳng định chỉ  một con đường chết, sức khỏe em trai  dùng thuốc nhập khẩu, còn  uống thuốc bổ cao cấp, ở trong đất liền  mua  thuốc nhập khẩu, cho dù , cô  cũng mua  nổi. Cô   dẫn em trai đến Hồng Kông tìm cha,   ông nội  tiền, tìm  cha thì sẽ  tiền cho em trai chữa bệnh.
"Cảnh sát biển   , nếu còn  buông    sẽ ngạt thở chết.”
Đường Niệm Niệm lên tiếng nhắc nhở, sắc mặt  trai xanh lét, hô hấp mỏng manh, cô    quá.
"Cô đừng  chuyện, nếu để cảnh sát biển chú ý thì   bây giờ. Anh Mã  bảo chúng   ngoài,  cô  cảnh sát biển  ?"
"Đừng  nữa, đến bờ bên     gì cũng , hiện tại  nhẫn nhịn!"
Những  khác  im lặng, chỉ tỏ vẻ hậm hực, cảm thấy bọn họ quá xui xẻo,  chung một thuyền với một tên yếu đuối, tuyệt đối đừng liên lụy bọn họ.
Đặng Mạt Lỵ buông lỏng tay , cô    thấy, mò mẫm thăm dò  mũi của em trai, thấy hô hấp  sắp mất , cô  nóng vội vuốt n.g.ự.c em trai cho thuận khí, nghẹn ngào kêu lên: "Tiểu Hoa em tỉnh , đừng dọa chị."
Chàng trai nhắm chặt hai mắt, khuôn mặt vẫn là màu xanh tím,   chuyển biến  .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70-xuyen-thanh-tieu-phao-hoi-nguoc-tra-lam-giau/chuong-788.html.]
Thuyền  va chạm, cập bờ.
khoang thuyền  xốc lên, một luồng gió mặn ướt  bay , Mã Tam kêu lên: "Ra !"
"Cuối cùng  tới, cám ơn trời đất, bồ tát phù hộ!"
Vân Mộng Hạ Vũ
"Ha ha ha ha..."
Chui  khoang thuyền, những    bước   bờ cát, hít  khí mằn mặn thật sâu,  đó ai ai cũng giống như  điên, , , nhảy, còn  mấy  quỳ xuống, mặt hướng về phía đất liền, thành kính dập đầu mấy cái, khi , nước mắt  rơi lã chã.
Đặng Mạt Lỵ đang  hô hấp nhân tạo cho em trai, kỹ năng của cô  coi như chuyên nghiệp, kiên nhẫn ấn ngực,  nhanh  mệt mỏi  còn sức nữa, nhưng cô    từ bỏ, cắn răng tiếp tục ấn ngực.
"Tiểu Hoa, em cố lên, sắp tìm  cha , sẽ  tiền trị bệnh cho em , chị hứa với em  tìm cha, chị   , em hứa với chị sẽ sống thật , em cũng   ,  thể nuốt lời..."
Đặng Mạt Lỵ     động tác ấn ngực, tay của cô   đau đến mất cảm giác, nước mắt nhỏ  mặt em trai.
Mã Tam dùng nước sạch đút  trong miệng em trai, còn lấy Nhân Đan*  đút cho  trai mấy hạt,   tưởng em trai  cảm nắng, ăn Nhân Đan  lẽ là  tác dụng.
*Thuốc hỗ trợ giảm bớt các chứng chóng mặt, buồn nôn, say sóng, cảm nắng, tiêu hóa  , say rượu, khó tiêu.
"Sức của cô yếu quá, để !”
Đường Niệm Niệm kéo Đặng Mạt Lỵ dậy,  cô  ấn ngực, kĩ năng của cô  chuyên nghiệp, lực cũng mạnh, hơn nữa nhờ sự cấp cứu của chị gái,  trai  đang từ từ khỏe ,  thêm Đường Niệm Niệm, sắc mặt  trai  càng ngày càng bình thường.