"Anh em trong nhà cũng  sòng phẳng, nên là của  thì  là của !”
Đặng Mạt Lỵ đếm  bốn mươi chín đồng một cách  chân thành, đưa cho Đường Trường Phong,  đó cất kỹ mười ba đồng của , tâm trạng vui phơi phới, hôm nay thật sự là ngày  lành để kiếm tiền.
Đường Trường Phong vươn tay gọi xe, một chiếc xe taxi  lái tới,   mở cửa xe,  hiệu Đặng Mạt Lỵ lên xe .
"  , xe taxi đắt c.h.ế.t khiếp, một    .”
Đặng Mạt Lỵ lắc đầu nguầy nguậy,  một chuyến xe mất hai ba mươi đồng, đủ cho cô  với em trai tiêu xài mấy ngày.
"Tiền hai   xe với một   là như ,  bỏ tiền,  cần cô bỏ!”
Đường Trường Phong  chút cạn lời,    thấy ai keo kiệt như thế, rõ ràng quần áo đang mặc còn là quần áo  nhãn hiệu.
Anh    quần áo Đặng Mạt Lỵ đang mặc là quần áo cũ các cô chủ trong nhà họ Đặng  thèm,  tốn một đồng.
Vân Mộng Hạ Vũ
"Vậy  !"
Đặng Mạt Lỵ lập tức lên xe,  xe taxi  tốn tiền, ngu  mà  .
Đường Niệm Niệm từ nơi hẻo lánh  , ánh mắt ánh lên sự tươi . Nếu như  hai ngốc  một nửa can đảm và trí thông minh của Đặng Mạt Lỵ, nhất định  thể theo gió vượt sóng tại ngành giải trí .
Cô chợt lóe lên một suy nghĩ, hiện tại giới truyền hình điện ảnh của Hồng Kông vòng gần như là các bang phái khống chế, Đặng Trường Quang cũng  cổ phần trong công ty truyền hình điện ảnh. Đời    Đặng Mạt Lỵ  thể chưởng quản nhà họ Đặng  , nếu giống với kiếp ,  hai ngốc giao hảo  với Đặng Mạt Lỵ sẽ  lợi cho     xông xáo tại ngành giải trí.
Xe taxi dừng  tại nhà họ Đường, Đặng Mạt Lỵ nhất quyết bảo ngừng, nhà họ Đặng cách nhà họ Đường tầm mười phút  đường,  xa, cô    bỏ  thêm tiền xe, Đường Trường Phong tỏ ý    thể bỏ  tiền , nhưng Đặng Mạt Lỵ  đồng ý.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70-xuyen-thanh-tieu-phao-hoi-nguoc-tra-lam-giau/chuong-805.html.]
"Đi bộ  mất bao lâu, tạm biệt!”
Đặng Mạt Lỵ vẫy tay, mới  mấy bước  phát hiện Đường Trường Phong đang theo , lý do của   là: "Nếu để cho bạn bè   để cho một đứa con gái  đêm một , khẳng định sẽ mắng c.h.ế.t !"
"Nếu như thật sự gặp   ,  lẽ  còn  đánh giỏi bằng !”
Đặng Mạt Lỵ  đùa. Sau khi  c.h.ế.t vì bệnh, cô  và em trai sống nương tựa lẫn  trong những năm đó,   gặp  cũng  ít, chúng đều  cô  đuổi . Không  võ nghệ của cô lợi hại thế nào, chỉ là cô  sợ c.h.ế.t thôi.
"Khoác lác ai  , mặc dù   lợi hại bằng em gái , nhưng tay chân lèo khèo  của cô  nhất định  thể đánh thắng!"
Đường Trường Phong  tin, Đặng Mạt Lỵ  như chỉ một trận gió cũng  thể thổi ngã, đánh   thể ghê gớm cỡ nào?
Đặng Mạt Lỵ hé miệng ,   phản bác.
Mục Anh Liên   hầu báo cáo,  Đường Trường Phong xuống xe  cửa nhà,  đó  theo một cô gái xinh . Bà   thế thì  vui vẻ  lo.
Vui vẻ vì cuối cùng con trai thứ hai  lớn, tìm  bạn gái,  lo lắng  yêu mà đứa con trai thứ hai tìm liệu  hợp ý của bà   .
Mười mấy phút , Đường Trường Phong  trở về, Đường Niệm Niệm và Thẩm Kiêu cũng đến nhà.
"Trường Phong, tối nay con trở về nhà với một cô gái xinh ? Sao  dẫn  nhà  một lát?" Mục Anh Liên  bộ lơ đãng hỏi.
"Tiện đường mà thôi, cô  là  nhà họ Đặng, hẹp hòi  chết. Ngay cả mấy đồng tiền xe cũng  nỡ bỏ , thà rằng  bộ. Con sợ một cô gái như cô   đường ban đêm  an  nên đưa cô  về nhà. Mẹ,  đừng nghi thần nghi quỷ!"
Đường Trường Phong  là     đang suy nghĩ gì, vội vã giải thích.
Mặc dù Mục Anh Liên   thất vọng, nhưng cũng  tò mò về Đặng Mạt Lỵ, hỏi: "Có  là cháu gái mới nhận của nhà họ Đặng  ? Con gái của nhà họ Đặng  đến nỗi ngay cả mấy đồng tiền xe cũng   đó chứ?”