Người môi giới  đầu  hổ là kinh nghiệm dày dặn, chỉ kinh ngạc một hồi,  nhanh  tiến  trạng thái  việc, hỏi: "Cô Đường, cô chắc chắn lấy hết?”
Người đó còn  tổng giá trị khi mua nhiều bất động sản như , dù là xử lý cho vay, trả một  thì cũng là con   trời.
"Lấy hết, lúc nào xử lý thủ tục?"
Đường Niệm Niệm  quả quyết,  tay cô  mấy trăm ngàn vạn, đều là  trời rơi xuống, tiêu hết mới thoải mái.
"Hiện tại   thể xử lý, cô Đường trả một   là vay?”
Môi giới kích động tới mức giọng  run run, tiền hoa hồng của một đơn khổng lồ  cũng  ít, ông  có thể  Châu Âu nghỉ phép .
Tối hôm qua ông  mơ thấy cụ ông báo mộng cho ông ,  ông cụ là ông đây  nhờ vả quan hệ bên , cho thần tài đưa hậu lễ, khẳng định sẽ phù hộ   tiền tài cuồn cuộn  dương gian.
Quả thật ông cụ  lừa ông !
Sau khi cầm phần trăm hoa hồng tới tay, ông  sẽ xây nhà mồ xa xỉ cho ông cụ!
"Trả một  !"
Đường Niệm Niệm tính toán tiền trong tay,  thể trả hết một , thủ tục cho vay quá phiền phức, cô lười chịu giày vò.
" sẽ  giải quyết ngay!”
Người môi giới càng vui vẻ hơn, ông  ước gì tất cả khách hàng đều trả một , giảm bớt  ít chuyện cho ông .
Mục Anh Liên kéo con gái sang bên cạnh  chuyện, khuyên nhủ: "Niệm Niệm, con mua một  nhiều quá, mua nhà cũng  mua một đọ ba, con đừng nóng vội như ."
"Hàng cũng tạm .”
Đường Niệm Niệm  , khu vực và ích lợi của bất động sản do môi giới giới thiệu cũng  tệ, cô là  mới mua.
Cô chỉ lười,   ngu. Nhất định  tiêu tiền như rác.
Mục Anh Liên  khuyên nữa, con gái vui là , hỏi: "Tiền  mua cho con, tiền con con giữ  tiêu .”
"Không cần, con  tiền."
Đường Niệm Niệm đưa tay  miệng, huýt một cái vang dội, Thẩm Kiêu cầm theo hai bao tải to lớn tiến đến.
Xem nhà tới trưa,  vẫn luôn cầm theo hai bao tải, âm thầm lặng lẽ  theo, Mục Anh Liên còn bảo  vứt bao tải , cầm theo mệt lắm, nhưng Thẩm Kiêu   vứt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70-xuyen-thanh-tieu-phao-hoi-nguoc-tra-lam-giau/chuong-810.html.]
"Phải trả tiền?"
Thẩm Kiêu hỏi, vẫn xách theo bao tải.
Có điều khí chất của  lạnh lẽo cứng cỏi, coi như cầm theo bao tải,  cũng    dễ trêu,  chung quanh còn vô thức tránh xa chút,  dám tới gần Thẩm Kiêu.
"Đợi chút nữa giao."
Đường Niệm Niệm bảo  xách bao tải đến, mở bao để Mục Anh Liên .
Mục Anh Liên nghi ngờ  sang, còn  : "Trong bao của Tiểu Thẩm là gì đó, xách cả một đường, bảo vứt còn  nỡ vứt, con  chê… A…”
Lời phía   nghẽn  , vẻ mặt Mục Anh Liên cũng cứng đờ.
Vân Mộng Hạ Vũ
Bà   chằm chằm tiền xanh xanh đỏ đỏ trong bao tải hồi lâu, cuối cùng  xác định   hoa mắt,  buồn   tức giận. Chưa từng thấy ai khiêng hai bao tải tiền  tản bộ lung tung.
"Hai đứa các con  sơ ý  chủ quan quá. Xách theo nhiều tiền thế   an ,   bỏ  ngân hàng?"
"Quá phiền phức, xách bớt việc."
Lời Đường Niệm Niệm  đều là  thật, Mục Anh Liên dở  dở ,  thấy ai lười hơn con bé ,   giống ai nữa?
Bà  với chồng đều  lười!
Môi giới  gọi điện thoại  xong,  dẫn nhóm Đường Niệm Niệm   thủ tục. Song, mấy  đàn ông vạm vỡ  hình xăm  cánh tay  đến đây. Họ mặc áo ba lỗ đen,  ngực,  lưng, cánh tay đều là hình xăm, bên trong miệng hoặc ngậm điếu thuốc, hoặc nhai cau, trông  lưu manh.
Bọn họ  đến đây,  chung quanh đều lui ba mét,  dám trêu chọc.
"Cô chính là cô Đường?"
Người đàn ông vạm vỡ cầm đầu nhai cau đến đây, cà lơ phất phơ hỏi.
"Anh hỏi cô Đường nào,  tên cô Đường ở Hồng Kông nhiều  mà."
Đường Niệm Niệm như đang trêu con chuột, cố ý đùa giỡn  .
"Nói lời vô dụng  gì, cần tìm là cô, ông chủ của chúng  tìm cô!"
Người đàn ông vạm vỡ phun bã cau  nhai xong , màu giống máu,  nhả hết xuống đất.
Đường Niệm Niệm nhíu mày, ánh mắt lóe lên một tia sát ý, cô hận nhất là  khác nhổ nước miếng  mặt cô, còn là nước bọt buồn nôn như .
Thật đáng chết!