"Ông nội, Võ Tắc Thiên cũng là phụ nữ."
Đặng Mạt Lị nhắc nhở một câu, cô cảm nhận  sự thưởng thức của Đặng Trường Quang dành cho , bắt buộc bắt lấy cơ hội , tạo cảm giác tồn tại  mặt lão già .
Tuy cô  mới chỉ ở nhà họ Đặng một tuần, nhưng cô    gần như  bộ về  nhà họ Đặng , một câu thôi, tất cả đều là giá áo túi cơm.
Hiện tại, cô  đổi ý .
Tại  cô    dẫn em trai trốn  nước ngoài?
Cô  cũng là  nhà họ Đặng, tại    thể  gia chủ nhà họ Đặng chứ?
Đặng Trường Quang sửng sốt, đột nhiên nở nụ , "Cháu cũng dám nghĩ đấy, Võ Tắc Thiên là   , trong lịch sử chỉ  một !"
"Có một thì sẽ  hai, ông coi thường phụ nữ quá đấy!"
Đặng Mạt Lị thản nhiên , cô   bao giờ cảm thấy phụ nữ yếu hơn đàn ông, đàn ông ngoại trừ  sức lực hơn thì còn chỗ nào hơn phụ nữ ?
Hơn nữa ——
"Ông nội, ông   tại  lúc ban sơ nhân loại  theo xã hội mẫu hệ ?" Đặng Mạt Lị hỏi.
"Vì ?"
Đặng Trường Quang  chút ngây ,    đột nhiên chuyển tới xã hội mẫu hệ ?
"Bởi vì chỉ  phụ nữ mới  thể cam đoan đứa trẻ  sinh  là con ruột của !"
Đặng Mạt Lị  còn thật sự trả lời.
Đặng Trường Quang mất một hồi lâu mới phản ứng  ,  tức giận  buồn , đây là kiểu ngụy biện gì chứ!
"Nói hươu  vượn,  hỏi cháu, cái cô Đường  cháu quen kiểu gì ?"
Khuôn mặt nghiêm túc của Đặng Trường Quang  phá vỡ, khóe miệng nhếch lên nở nụ ,  nhanh  trở nên nghiêm túc, ông   thể thua khí thế của tiểu bối.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-thap-nien-70-xuyen-thanh-tieu-phao-hoi-nguoc-tra-lam-giau/chuong-815.html.]
"Cô Đường là ân nhân của  và em trai."
Vân Mộng Hạ Vũ
Đặng Mạt Lị  hề giấu diếm, kể  chuyện Đường Niệm Niệm cứu em trai khi vượt biển.
"Nhà họ Đường  chút thú vị đấy!"
Đặng Trường Quang nở nụ , nhà họ Đường  con gái ở nước ngoài sống, ngay từ đầu ông  cũng  tin, nhưng   liên tưởng đến nội địa, chẳng qua, chuyện đó  liên quan đến ông , ông  chỉ cần tiền.
"Cháu  tìm cô Đường Niệm Niệm  đến đây, bảo cô  trả tiền , với cả tiền trong tay cháu nữa, đều giao hết  đây!"
" và chi Niệm Niệm kiếm tiền đúng theo quy tắc, ông nội ngài  nhà cái sẽ  chuẩn  sẵn tâm lý thua cuộc, thắng  thì cũng  thua !"
Đặng Mạt Lị từ chối, tiền cô  kiếm bằng bản lĩnh của , dựa   mà  nộp lên?
"Cháu ngụy biện nhiều nhỉ, cháu dựa  quy tắc nào để kiếm tiền? Cháu rõ ràng là lừa gạt, nếu   cháu  lén  gọi điện thoại, các cháu  thể kiếm  chỗ tiền ?" Đặng Trường Quang tức đến bật .
"Ông nội  cảm thấy may mắn vì    cuộc điện thoại đó là ,    nào  tâm tư kín đáo, nếu , ngài sẽ  chỉ thua bốn ngàn vạn dâu!"
Đặng Mạt Lị  chút hoang mang, dù  cô  cũng sẽ  lấy  lấy một cắc.
Sắc mặt Đặng Trường Quang khẽ biến, con nhóc    đúng, về  ông   cẩn thận hơn nữa.
"Cháu cần nhiều tiền như thế  gì? Trong nhà thiếu ăn  thiếu uống của cháu ?"
Vẻ mặt Đặng Mạt Lị càng thêm trào phúng, hỏi ngược : "Ông nội   em trai sinh bệnh đúng ? Thằng bé  bệnh hen  nghiêm trọng,  dùng thuốc nhập khẩu đắt đỏ để trị liệu, Nhị phu nhân của ngài  bệnh mãn tính cứ dưỡng từ từ là ,  cần   bệnh viện cho lãng phí tiền."
Sắc mặt Đặng Trường Quang trở nên khó coi, những lời  của Đặng Mạt Lị tựa như giáng một cái tát thật mạnh lên mặt ông .
Ông   tổng cộng ba vị phu nhân, Đại phu nhân mỗi ngày đều ăn chay niệm phật,  ít lộ diện, Tam phu nhân chỉ  chơi mạt chược với  nũng, Nhị phu nhân khôn khéo   tài cho nên phụ trách quản gia, mấy năm nay đều yên bình, ông  còn nghĩ Nhị phu nhân quản gia  .
"Sao cháu  tìm ?"
"Ngài bề bộn nhiều việc, về nhà cũng  bao nhiêu là việc,   gặp nổi ngài." Đặng Mạt Lị   vẫn tương đối uyển chuyển.
Kỳ thật cô  cũng   cáo trạng, bởi vì cô   xác định  thái độ của Đặng Trường Quang,    thể khiến cô  và em trai sống khó khăn hơn, còn  bằng chịu đựng tiếp.